Chương 260: Không Thể Bảo Vệ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,132 lượt đọc

Chương 260: Không Thể Bảo Vệ

Đề mục giải cứu binh nhì Lâm Thiếu Vũ đã có, thế nhưng khi nhấc bút lên, lại không thể tìm nội dung để đáp xuống.

Lần này so với cứu Lâm Xung càng khó hơn, cứu Lâm Xung vì địch nhân không biết tầm quan trọng của hắn, mà đối với Lâm Thiếu Vũ, địch nhân sẽ trông coi khẳng định chặt chẽ. Nếu muốn dùng lại chiêu cũ sợ là không thể, coi như thật sự có thể bắt một viên tướng của đối phương, đối phương cũng chưa chắc đồng ý lấy Lâm Thiếu Vũ trao đổi.

Đám người ra rất nhiều chủ ý, nhưng lại không có mấy chủ ý có khả năng thành công. Tính đi tính lại, tựa hồ chỉ có đánh giáp lá cà là thích hợp nhất. Nếu như đánh giáp lá cà, phe mình đối mặt với Nhung Tộc mạnh mẽ, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu phần thắng.

Lâm Thiếu Vũ bị trói ở dưới đầu thành, gặp nhau giờ chẳng qua chỉ là sáu trăm bước, nhưng sáu trăm bước này chính là khoảng cách khó mà vượt qua. Mỗi ngày nhìn thấy hắn bị ánh nắng chiếu đến bỏng, lại nhìn thấy Mạnh Tử Vân dùng đao thụ ngược đãi, đối với bất kỳ người nào trong sơn trại, đây thật sự là một đòn tra tấn thống khổ.

Mạnh Tử Vân!

Trình Đại Lôi cắn chặt răng, nếu như bắt được hắn ta, nhất định phải băm ra cho heo ăn.

...

Trong đại doanh của Nhung Tộc.

Bệnh của Xích Mi đã tốt hơn, có lẽ nói là bị Kim Vấn Đạo kích thích ra ý chí chiến đấu, khiến cho hắn không cần uống thuốc cũng có thể khỏi bệnh.

Lần này đi lại trong doanh địa, cảm giác so với trước kia, tự nhiên khác biệt. Ở nơi này, mình từng là thống soái cao nhất, đi bộ ở đây giống như đang tuần tra lãnh thổ của chính mình, thế nhưng hôm nay lại có một loại cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Hắn nhìn thấy Phúc Đức Lặc.

Phúc Đức Lặc so trước kia đã tiều tụy đi rất nhiều, mắt giống như một con chó đang cực đói bụng.

"Phúc Đức Lặc, đem nữ nhân của ngươi đưa cho ta đi, ta cho ngươi một con trâu."

"Phúc Đức Lặc để nữ nhân của ngươi theo ta một đêm, ta liền đổi đem đao của mình ra đổi."

Mỗi khi có người đi qua lều vải của Phúc Đức Lặc, đều nói ra những lời này, mà đổi lấy chỉ là ánh mắt hung ác của Phúc Đức Lặc.

Trong đại doanh tất cả mọi người biết, Phúc Đức Lặc sở hữu bảy nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng lại giống như bảo bối nhốt trong trướng bồng, không cho bất luận kẻ nào đụng tới, dù là muốn trộm nhìn một chút cũng không thể.

Nam nhân chân chính trên thảo nguyên có thể có rất nhiều nữ nhân, cũng không giống như giả mù sa mưa phân chia thê thiếp ở Đế Quốc. Trong mắt bọn hắn, nữ nhân cùng gan bò không sai biệt lắm, đều có thể trao đổi, hay làm quà tặng qua lại.

“Hai anh em ta hôm này tâm tình không tệ, tới tới tới, tối nay ta để lão bà của ta theo ngươi một đêm.

Dạng đối thoại này ở Nhung Tộc không phải chưa từng xảy ra, thậm chí có thể nói là thường xuyên phát sinh.

Mà dưới hoàn cảnh như vậy, Phúc Đức Lặc…lại vô cùng khác biệt.

Mục đi đến trước lều, nhếch nhếch miệng, lộ ra một nụ cươi mà nam nhân đều hiểu.

"Nghe nói ngươi có tận bảy nữ nhân, cái thân thể nho nhỏ này của ngươi chịu được sao, hay là chia sẻ cho ta một ít?”

Phúc Đức Lặc ngóc đầu lên, nắm chặt đao hướng đến bụng của Mục mà đâm vào.

"Ha!"

Mục là đại tướng dưới trướng của Kim Vấn Đạo, hắn cũng không nghĩ tới Phúc Đức Lặc không nói một lời liền xuất đao, nhưng kiểu đao pháp tự nhiên này không thể đả thương hắn.

Hắn lập tức nắm chặt đao của Phúc Đức Lặc, đem cả người hắn nhấc lên.

"Ta là vương tử của Bắc Man Vương, ngươi cũng dám đắc tội với ta!" Phúc Đức Lặc nhắc đến thân phận của mình.

"Nam nhân trên thảo nguyên chỉ tôn trọng dũng sĩ chân chính, cũng không tôn trọng loại vương tử ngay cả đao cũng không cần nổi như ngươi.”

Mục buông Phúc Đức Lặc ra, cứ một lời liền nện mạnh xuống người hắn, khiến cho mặt mũi đều bầm dập.

Vừa đứng dậy, Phúc Đức lao về phía Mục, nhưng dễ dàng bị quật ngã, sau đó lao tới, lại bị đánh bại.

Sau cùng, Mục bỗng nhiên bóp chặc cổ của Phúc Đức Lặc, khiến cho hắn đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Đừng gây chuyện với ta, không phải bởi vì thân phận của ngươi, ta đã trực tiếp giết ngươi."

Oành!

Phúc Đức Lặc bị hung hăng đập xuống đất, hắn nhìn Mục nghênh ngang đi vào lều vải, mà hắn lại không còn khí lực đứng lên. Hắn dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Xích Mi, chí ít Xích Mi còn coi hắn là đệ đệ, mà trong mắt các vương tử khác, căn bản không tồn tại loại người như hắn.

Xích Mi quay lưng đi.

Đáy mắt Phúc Đức Lặc ảm đạm xuống, hắn giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cánh tay lại truyền đến cảm giác đâm tâm đau nhói. Vừa rồi liên tiệp bị đập xuống, làm cho cánh tay của hắn bị trật khớp.

Hắn đã không có bao nhiêu khí lực, chỉ có thể nghe được trong trướng bồng truyền ra âm thanh la hét của nữ nhân cùng tiếng cười của nam nhân.

Mọi người tự nhiên biết trong trướng bồng phát sinh chuyện gì, có người thầm thì to nhỏ, trên mặt xuất hiện một nụ cười bỉ ổi.

“Ta là Phúc Đức Lặc, từ nay ta sẽ là chủ nhân của các ngươi.”

“Nhớ tên của ta, kể từ hôm nay ta sẽ bảo vệ các ngươi.”

“Có Phúc Đức Lặc ta ở đây, không ai có thể đem các ngươi cướp đi, cũng không ai có thể thương tổn các ngươi.”

Mấy câu nói hùng hồn, khí phách như vậy, lại ấu trĩ đến cỡ nào. Hóa ra, chính mình cái gì cũng không thể bảo vệ được, chỉ có thể giống như con chó chết ngã trên mặt đất, nghe tiếng cười đáng ghét kia.

Đáng thương biết bao nhiêu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right