Chương 262: Thần Tiên Báo Mộng
Trình Đại Lôi rút kiếm, thu kiếm, hết thảy giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ có máu từ trong vỏ kiếm chảy ra.
Mạnh Tử Vân ngã xuống đất, một đường máu xuất hiện trên cổ họng, theo đó máu mạnh phun ra và thấm vào mặt đất, giống như một bức tranh sơn dầu của một họa sĩ.
Thế gian lại có kiếm pháp nhanh như thế, thế gian lại có sát khí mạnh như vậy.
Các tướng lĩnh của Nhung Tộc đều có cảm giác sau đầu phát lạnh, phảng phất kiếm này là đang rơi trên người mình.
Kim Vấn Đạo giờ phút này mới chú ý tới, trên thân Trình Đại Lôi vậy mà mặc áo tơi, hắn kỳ quái nhìn về phía Trình Đại Lôi.
"Ngươi ăn mặc như vậy để làm gì?”
"Bởi vì hôm nay sẽ có mưa."
"Có mưa?"
Kim Vấn Đạo kỳ quái mở to hai mắt, mắt nhìn lên bầu trời, xuân hạ giao nhau, ngày treo trên đỉnh đầu, mồ hôi từng tầng từng tầng dũng mãnh tiến ra, vậy mà người này lại nói hôm nay sẽ có mưa.
Trình Đại Lôi hai mắt mở lớn: "Bản Tướng Quân là được thần tiên trong mộng truyền nghề, sư phụ là Nam Cực Tiên Ông, Thiên Bồng Nguyên Soái là sư đệ của ta, Thái Bạch Kim Tinh cùng ta là huynh đệ kết nghĩa, Bản Tướng Quân thổi ra một ngụm tiên khí liền cũng có thể thổi các ngươi đến hồn phi phách tán."
"A!"
Kim Vấn Đạo đột nhiên cảm giác được một lời không thể giải thích, Trình Đại Lôi hôm nay vừa ra đã khiến cho hắn khó có thể nắm bắt, tựa hồ mình bị Trình Đại Lôi kéo vào một trạng thái mông lung, không hiểu thấu nổi.
Ngay cả các tướng lĩnh đứng phía sau Kim Vấn Đạo cũng phát ra tiếng cười, tên này không phải bị doạ đến phát điên rồi đi. Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ cách nghĩ này mới có thể giải thích hành động quái dị của Trình Đại Lôi.
Đối mặt với chế giễu của đám người, Trình Đại Lôi biểu lộ bất biến, hắn nâng tay trái lên, giống như đang làm phép ban mưa cho hạ thế.
"Hôm nay Bản Tướng Quân sẽ thưởng cho các ngươi nửa ngày mưa gió."
Gió bất động, cây cối cũng không lung lay, ve kêu càng ngày càng to.
Kim Vấn Đạo sững sờ, lập tức phình bụng cười to.
"Ngươi, cái người này a, thật là thú vị, thực sự không có cách nào khác, cứ ảo tưởng chính mình là thần tiên truyền nghệ, thật đúng là, thật đúng là... Ha-Ha."
Trình Đại Lôi biểu lộ bất biến, hơi nghiêng đầu.
"Gió nổi lên.”
Một chút hơi lạnh từ trên mặt mọi người đảo qua, Kim Vấn Đạo sững sờ, nhìn thấy lá cây nhẹ nhàng đung đưa.
"Mây đen kéo đến.”
Trời mới vừa rồi còn sáng trong, thoáng chốc mây mù kéo đến, sắc trời đột nhiên tối đi mấy phần.
"Sấm sét nổi lên."
Kacha~, trên không trung hiện lên tia sấm sét, theo sát lấy là tiếng sấm ầm ầm trong mây mù.
"Mưa đến.”
Mưa to đập vào mặt, giống như Long Vương đang nổi giận, Thiên Hà vỡ đê, xa xa nước từ trên chín tầng mây, trút xuống.
Kim Vấn Đạo một tiếng kinh hô, suýt nữa từ trên ngựa ngã xuống. Hắn rốt cục phát hiện ra, hành vi của Trình Đại Lôi hôm nay, làm người mà nói xác thực có chút kỳ quái, nhưng nếu có thêm thân phận tiên nhân...đây cũng là một chuyện phù hợp.
Chẳng lẽ hắn thật sự có thần tiên truyền nghề, chẳng lẽ hắn thật có thể hô phong hoán vũ?
Những gì Trình Đại Lôi nói vừa rồi giống như một trò đùa, nhưng mà nếu như hắn nói là thật, vậy thì không phải là buồn cười, mà là đáng sợ.
Kim Vấn Đạo còn như vậy, những người khác còn không cần phải nói.
"A, Thiên Bồng Nguyên Soái thật sự là sư huynh của hắn, hiện tại huynh đệ của hắn đang kêu mưa gọi gió đến để cứu hắn!”
"Người này là thần tiên a, người này chính là thần tiên!"
Binh sĩ sau lưng Kim Vấn Đạo hoàn toàn đại loạn.
"Này!" Trình Đại Lôi xách rìu ra, rống to một tiếng: "Lũ phàm phu tục tử các ngươi, lại dám mạo phạm ý trời, không sợ bị trời phạt sao! Giết, ta giết!"
Trình Đại Lôi đội mưa mang theo rìu lớn xông tới.
Binh sĩ Nhung Tộc nhất thời tâm hoảng ý loạn, vậy mà chưa kịp phản ứng.
Trình Đại Lôi vọt tới trước xe ngựa, một búa liền đem Thánh giá bổ ra.
Lúc này Kim Vấn Đạo mới phản ứng được, cánh tay lớn vung ra: "Giết, giết hắn."
Giả thần giả quỷ, chỉ có thể lừa gạt nhất thời, chứ không thể lừa gạt cả đời, thế gian này thật sự không thiếu người không tin thần không tin quỷ. Thoáng chốc đã có bốn năm viên đại tướng chạy đến chỗ Trình Đại Lôi đem Trình Đại Lôi bao bọc vây quanh.
Trong đó có Đỗ Mậu.
Thanh đại chùy của Đỗ Mậu va chạm vào rìu của Trình Đại Lôi, chỉ cảm thấy hai tay tê rần, đại chùy trong tay vậy mà nắm không chặt. Trong lòng hắn giật mình: tên tặc nhân này, vậy mà trước đây lại bị hắn lừa.
"Cẩu tặc, ta cùng ngươi một ngày đại hận, hận đến Tam Giang Tứ Hải (ba sông bốn biển), hôm nay không phải ngươi chết..." Lời nói còn chưa xong, hắn đã ngã xuống lưng ngựa.
Trình Đại Lôi thu hồi rìu, trong miệng hô to: "Tử Long ở đâu!"
Một đội người từ cổng thành bên trong xông tới, cầm đầu một viên tiểu tướng, áo bào trắng, áo giáp màu trắng, ngồi trên bạch mã, ngay khi ngọn giáo bạc sáng lên, liền giết chết tướng sĩ như một tia chớp.
"Triệu Tử Long, tham kiến."
Người có thể ra vào trong bảy trận, vì vậy người đấu một mình đương nhiên không phải là Trình Đại Lôi, mà còn có Thường Sơn Triệu Tử Long.
Kỹ năng Long Đảm phát tác, một người tấn công, bất khả chiến bại đấu với ngàn người.