Chương 270: Giết Người Như Cỏ
Sơn tặc không phải Nhung Tộc, bọn họ lớn lên trong núi lớn, có người hái thuốc mà sống, mà thuốc lại mọc ở trên các vách núi cheo leo, bọn họ đều là dựa vào hai chân để leo trèo.
"Nếu đúng là như vậy, phái mấy người tay chân tốt, có vẻ như không khó để ném sợi dây thừng xuống.
Có một số việc chỉ cần đổi góc độ, vốn dĩ khó như lên trời, cũng sẽ trở nên giải quyết dễ dàng.
Trình Đại Lôi nhìn chằm chằm vách núi, rút lui như thế nào để thần không biết quỷ không hay, không làm cho Nhung Tộc chú ý.
Lúc này một tên lâu la trên đầu tường chạy tới, nói: "Đại đương gia, Nhung Tộc giống như lui binh."
"Đậu phộng, rốt cục cũng lui binh." Trình Đại Lôi thở phào: "Ta còn cho rằng bọn họ muốn cùng ta lãng phí những thăng trầm của cuộc đời, đến sông cạn đá mòn đây."
Trình Đại Lôi cùng mấy thủ lĩnh đi đến đầu tường, nhìn thấy Nhung Tộc đang nhổ trại, nhìn một chút, Trình Đại Lôi nhíu mày.
Bọn họ giống như không phải lui binh về phía bắc, mà là muốn... Tiếp tục xuôi Nam.
"Đại đương gia, chúng ta có thể rút lui?"
"Rút lui, không thấy được bọn họ còn để lại người ở bên ngoài à, đây là muốn ngăn cản chúng ta.”
Trình Đại Lôi biết Nhung Tộc không hề muốn lui binh như dự đoán, bọn họ phân ra một bộ phận người giữ vững trại Cáp Mô, một phần khác người tiến vào nội cảnh U Châu.
Mục đích chiến lược này của Nhung Tộc đến tột cùng là cái gì, có lẽ rất nhiều người đều đang tự hỏi vấn đề này. Bọn họ đến tột cùng là muốn cướp bóc một hồi rồi đi, hay là nói muốn triệt để chiếm lĩnh U Châu, thậm chí càng nhiều lãnh thổ của Đế Quốc.
Nhưng bất kể mục đích của bọn hắn là cái gì, kỳ thực Trình Đại Lôi đối bọn hắn cũng không có nhiều ảnh hưởng, sở dĩ bọn họ cùng Trình Đại Lôi hao tổn lâu như vậy, Trình Đại Lôi cũng không lý giải nổi.
Hiện tại xem ra, bọn họ cuối cùng đã nghĩ rõ ràng, chuẩn bị đánh U Châu trước, sau đó quay đầu lại thu thập Trình Đại Lôi.
Chuyến đi này, U Châu nhất định sinh linh đồ thán, thây nằm khắp nơi.
Biết rõ một màn này sẽ phát sinh, nhưng Trình Đại Lôi cũng không làm được gì, mà hắn cũng không định làm cái gì.
Nhung Tộc có mục đích của Nhung Tộc, Trình Đại Lôi có mục đích của Trình Đại Lôi. Mục đích chiến lược của Trình Đại Lôi từ trước tới giờ không phải là bảo vệ quốc gia, thế thiên hành đạo cái gì, hắn chỉ là muốn sống sót, để cho nhiều huynh đệ của mình càng có nhiều cơ hội sống sót.
Phương Bá Sơn cùng Dương Long Đình nghe được hai tin tức “việc lớn không tốt”, tất cả đều chung một sự kiện: đại quân của Bắc Man bộ buông tha trại Cáp Mô, Đại Vương Tử của Nhung Tộc lãnh binh tám vạn, lao thẳng tới U Châu.
Trước công thành Lạc Diệp, thành Lạc Diệp không người thủ, phá thành, đồ sát trong đêm.
Lại đánh Xích Sa thành, lấy nạn dân công thành, thủ quân bị thất kinh, đại quân Nhung Tộc vọt tới dưới cửa thành, phá thành, thành chủ của Xích Sa thành mang theo hầu cận từ cửa nhỏ chạy trốn.
Đồ thành.
Đến thành Thiết Hà, lấy bờ sông thủ vững, không ra quyết chiến, Nhung Tộc lưu lại hai vạn người vây thành, tuyên bố những người ra đầu hàng sẽ được miễn tử, không đồ thành.
Phân ra sáu vạn người tấn công U Châu thành, Dương Long Đình tự thân lên trận chỉ huy, cùng binh lính tồn vong, sĩ khí đại chấn, Nhung Tộc tự biết không địch nổi, công Bắc Trấn Thành.
Máy bắn đá đem tường thành của Bắc Trấn Thành công phá, binh lính vung hết sức mạnh, vừa chiến đấu, vừa sửa chữa thành.
Mục Vạn Cổ Phong của Thanh Châu, thăm dò biết được sơn tặc ở trại Cáp Mô cản Nhung Tộc những hai tháng, liền cảm giác Nhung Tộc lần này cũng chỉ là thường thôi, trên danh nghĩa đánh đuổi mọi rợ, cứu dân thường, bọn họ đã dẫn theo một 50 ngàn quân tiến vào U Châu.
Gặp được Nhung Tộc, dưới sự tấn công của kỵ binh Nhung Tộc, qua mấy hiệp liền đem đại quân của Vạn Cổ Phong tách ra, tử thương vô số. Vạn Cổ Phong mang theo một vạn tàn binh bị nhốt Trường Phong Cốc.
Nhung Tộc vây mà không giết, sau khi nhi tử của Vạn Cổ Phong biết phụ thân bị nhốt lại, liền lĩnh Đại Quân đến cứu viẹn, nhưng lại không thể chịu nổi một đòn cồn kích của thiết kỵ binh Nhung Tộc.
Chiến thuật vây thành và giết binh cứu viện, chí ít cũng đã tiêu diệt mười vạn binh của Thanh Châu, Vạn Cổ Phong liều chết phá vây, mang theo tàn binh bại tướng chật vật trốn về Thanh Châu.
Lúc này, Thiết Hà thành tự biết không địch lại, thành chủ đi ra ngoài đầu hàng, chỉ mong Nhung Tộc chớ có giết hại dân chúng trong thành. Nhung Tộc nghênh ngang vào thành.
Đồ thành.
Đại quân tám vạn của Nhung Tộc hoành hành một tháng ở U Châu, hoàn toàn giống như tám chữ mà Trình Đại Lôi suy đoán: Sinh linh đồ thán, thây nằm khắp nơi.
Gần 5 triệu nhân khẩu ở U Châu, liền hạ xuống một nửa. Trừ hai thành U Châu, Bắc trấn thành chưa bị phá, còn lại các thành đều bị Nhung Tộc tàn sát đẫm máu.
Trong thành cư dân chí ít còn có chút hi vọng, nhưng ngoài thành bách tính lại ngay cả nửa phần hi vọng cũng không có. Kỵ binh của Nhung Tộc hoành hành trên đất của đế quốc, lấy bắn giết bách tính làm niềm vui, nhìn bộ dáng bọn họ chật vật chạy trối chết, ngồi trên lưng ngựa cười ha ha.
Một trận chiến này, vốn nên để Đế Quốc hiểu rõ, Nhung Tộc cũng không phải là không thể chiến thắng. U Châu thành kiên cố không cần phải nói, nhưng Bắc Trấn Thành chỉ là một cái thành nhỏ, bị Nhung Tộc cường công vẫn không thể phá được. Dã chiến, đế quốc thật sự không có biện pháp chống lại Nhung tộc, nhưng chuyện công thành, đây không phải là thế mạnh của Nhung Tộc.
Chỉ cần tướng sĩ một lòng, có ý muốn phá vỡ thành thuyền, như vậy Nhung Tộc trừ vây thành, cũng không có biện pháp nào công thành được.
Nhưng nhiều năm thất bại, sớm đã để cho lòng người quá nhiều sợ hãi, Nhung Tộc còn chưa đánh tới, liền tan tác như chim muông.
Phía dưới U Châu, nạn dân như kiến.
"Cho ta đi vào, cho ta đi vào, van cầu các ngươi, để cho ta đi vào!"