Chương 273: Mưa Không Dứt

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 538 lượt đọc

Chương 273: Mưa Không Dứt

Ngày kế tiếp hừng đông, Đại Quân chỉnh tề chuận bị chờ phân phó, máy bắn đá, thang mây, khí giới công thành đi phía trước, binh sĩ đi ở phía sau, kỵ binh chờ xuất phát, Đại Quân ô ép từng mảnh, nhìn không thấy cuối.

Đầu tường, Trình Đại Lôi vẫn đứng trên đầu tường, trong miệng nói nhỏ.

"Hừ, sắp chết đến nơi, mặc cho ngươi giả thần giả quỷ cũng không thay đổi được gì đâu.” Đại Vương Tử ngồi trên lưng ngựa, vung tay lên: "Tiến..."

Kacha~!

Bỗng nhiên một tiếng sấm rền, mây đen hội tụ, nương theo lấy sấm sét vang dội, mưa lớn mưa to trút xuống.

Mưa to ào ào đánh vào người, Liệt Mã bị Kinh Lôi dọa đến huýt dài, binh hoảng mã loạn, Đại Quân khó phát.

Đại Vương Tử để một tay ở trước ngực, một tay lúng túng ở giữa không trung, sững sờ nửa ngày: "Thu binh."

Rốt cục, tất cả mọi người một lần nữa chìm trong bầu không khí kỳ lạ đó.

Mùa mưa của Núi Thanh Ngưu đã đến.

Trời mưa không dứt.

Năm ngoái núi Thanh Ngưu không hề có mưa, mà hiện tại giống như ông trời đang dùng hết thảy một năm kia để trút lượng mưa khổng lồ bù lại, mưa to thuận theo vách núi ào ào lao xuống, dòng suối nhỏ khô cạn đều bị thêm đầy.

Mưa to ngăn cản cuộc tấn công, Nhung Tộc ngược lại đội mưa thử tiến công một lần, kết quả cung không thể mở, mã không thể chạy, máy bắn đá không đạt được tầm bắn, binh lính bị màn mưa đánh cho mắt mở không ra, thật vất vả chen đến ngoài cửa thành, nghênh đón chính là lôi đá còn có hỏa dược của trại Cáp Mô, sau cùng thương vong thảm trọng.

Trong doanh trại cũng bị ngập nước, bọn họ để nước mưa thoát đi, nhưng vẫn thường xuyên có lều vải bị nước mưa áp đảo, bởi vì khí trời quá mức ẩm ướt, cjo nên cũng có không ít người bị hoại tử.

Tất cả mọi người đều kìm nén một cỗ hung khí, nhưng mưa càng lúc càng to, Đại Vương Tử mỗi ngày đều nhìn lên bầu trời, vừa thấy mặt trời mọc, liền bận bịu bài binh điểm tướng, thề nhất định phải đánh xuống trại Cáp Mô, kết quả đại binh vừa chuẩn bị tốt, mưa cứ ào ào ào xuống tới.

Đám người đang hực hực ý chí, liền bị mưa to xối đến ướt đẫm.

Bọn họ mắc kẹt trong núi Thanh Ngưu, cái cảm giác gọi là “ngươi là củi mục” bao quanh lấy họ, IQ suy yếu, võ lực suy yếu, kỵ binh thiên phú bị hạn chế, vận khí giảm phân nửa. Ở bên ngoài, bọn họ công thành đoạt đất, như vào chốn không người, chỉ khi nào tiến vào núi Thanh Ngưu, trên người bọn họ liền phải chịu nghịch cảnh này.

Một ngày này, trời âm u, mưa nhỏ.

Thầy lang Tát Đặc Mạn đi vào trong đại trướng, mới vừa di vào đại trướng, hắn liền giật mình, chỉ thấy chín vị vương tử của Bắc Man bộ, dùng một loại ánh mắt” hắn rất đẹp ta rất muốn cùng hắn phát sinh chút gì” mà nhìn chằm chằm hắn.

Tát Đặc Mạn sửa lại áo choàng trên người, chẳng lẽ mấy vị vương tử này còn có sở thích nam phong.

"Trưởng lão, nghe nói ngươi có thể thỉnh thần?" Đại Vương Tử hỏi.

Tát Đặc Mạn ổn định tâm thần, đại khái đánh giá đối phương, xem ai là người có bệnh, dù sao đây cũng là sở trường của hắn.

"Ta thờ phụng vĩnh hằng Trường Sinh Thiên, Thần Linh trên thảo nguyên ta đều phụng dưỡng, chẳng hay là vị vương tử tôn quý nào bị bệnh, ta có thể hướng lên trời cầu nguyện Thần, đuổi đi bệnh ma tàn bạo."

"Chúng ta đều không bệnh."

"..." Tát Đặc Mạn sững sờ: Không có bệnh thì tới tìm ta làm gì.

"Có biết hô phong hoán vũ?"

"Hô phong hoán vũ...có thể biết một ít." Tát Đặc Mạn nói, hiện tại cũng không dám nói mình không biết.

"Tốt!" Đại Vương Tử liên tiếp vỗ soái án: "Ngươi có thể phá pháp thuật của tên đáng ghét kia không?”

So trận mưa lớn này, tên đó càng đáng ghét hơn, Trình Đại Lôi mỗi ngày đều sẽ đứng ở trên tường thành, hất lên áo tơi lẩm bẩm.

"Chân trời bao la là tình yêu của ta…"

Chẳng biết tại sao, mỗi khi Đại Vương Tử lặp lại câu chú ngữ này, liền sẽ tự giác mà ngâm nga đi ra. Quả nhiên là Ma chú, bất tri bất giác ta đã bị ảnh hưởng.

"Phá pháp thuật của hắn..." Tát Đặc Mạn ánh mắt mở thật lớn, tâm lý gầm thét lên: Đại Vương Tử, ngươi tỉnh lại chút có được hay không, phong kiến mê tín hại chết người đó.

"Ha ha, ta quả nhiên không hề có đoán sai, người phương Nam dù có chút pháp thuật đi chăng nữa thì làm sao có thể so sánh được với những tín đồ của Trường Sinh Thiên. Ngày mai các trưởng lão sẽ lập bàn thờ để làm phép và phá phép của hắn, haha."

Ngày kế tiếp, cách 500 bước bên ngoài cổng thành lập xuống 1 đài cao. Tát Đặc Mạn leo lên, giơ cây gậy nhìn về phía cổng thành.

Trên cửa thành, Trình Đại Lôi tóc tai bù xù, tốc độ di chuyển kỳ quái, bên trong miệng lớn tiếng ngâm tụng chú ngữ.

"Đừng tưởng rằng ta chỉ là một con cừu, cỏ xanh đã vì ta mà trở nên thơm hơn."

Tát Đặc Mạn khóc không ra nước mắt, chú ngữ chính mình có nghe cũng không hiểu, quả nhiên là cao thủ. Chỉ hy vọng lúc động thủ, đối phương không nên đánh quá hung ác.

"Này!" Tát Đặc Mạn đánh bạo quát một tiếng, cao giọng nói: "Ta là tín đồ của Trường Sinh Thiên thành kính, người phát ngôn của thảo nguyên, Yêu Nhân xấu xí kia, đừng phô trương sự ngu ngốc của ngươi trước mặt ta.”

Hô to một tiếng cắt ngang tiết tấu của Trình Đại Lôi, khiến cho Trình Đại Lôi hết sức khó chịu, hắn trong lòng cũng là không hiểu ra sao: Tên điên này, rốt cục là đang làm gì vậy?

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right