Chương 290: Cảnh Tượng Kỳ Quái

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,764 lượt đọc

Chương 290: Cảnh Tượng Kỳ Quái

Từ Thần Cơ, Tần Man, Từ Linh nhìn xem, trong đầu đều cảm thấy người gọi là Phi Thiên Cáp Mô này có phong cách hành sự rất giống Trình Đại Lôi, sự tình chí ít có năm phần.

Nhưng mấu chốt là làm sao tìm được Phi Thiên Cáp Mô, nếu là đạo tặc, tự nhiên là hành tung bí ẩn, sẽ không dễ dàng bị người phát hiện.

"Đại hiệp Cáp Mô còn có một quy củ, trước mỗi lần gây án, sẽ cho đối phương một tin nhắn, dán trên cửa nhà, nói rằng ngày nào, lúc nào, khắc nào sẽ tiến đến trộm bảo, đại hiệp Cáp Mô đã tiến hàng rất nhiều vụ như vậy, mười bảy hay mười tám gì đó, nhưng chưa lần nào chậm trễ.”

"Là mười bảy kiện, ba ngày trước, Chu Lang Quốc đã nhận được thông báo của đại hiệp Cáp Mô, phía trên viết rõ tối nay giờ Tý ba khắc muốn lấy quan ấn của hắn, ta nghe nói, trên giấy còn vẽ lấy một con cóc nhỏ, nếu tính luôn vụ này thì đủ mười tám lần.”

Đằng!

Hai người mập mạp trò chuyện hăng say, hồn nhiên đến quên mất trên cổ còn đè một thanh đao, đột nhiên, ba người bỗng nhiên đứng dậy nhảy ra bên ngoài, cửa phòng mở rộng.

Hai người mập mạp sờ sờ đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Đại ca, bọn họ đi rồi sao?”

"Chắc là vậy, nhị đệ, ngươi cảm giác bọn hắn đến đây làm gì?”

"Đoán chừng...cũng là đại hiệp.”

“Đại hiệp nào?”

"Nhảy nhanh như vậy, chắc là thỏ hiệp đi?"

Đột nhiên, ba người vừa rời mới bỏ đi, đột nhiên liền quay lại.

"Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, chúng ta cái gì đều không nói a."

"Nói!" Tần Man buồn bực gầm nhẹ: "Nhà của tên Chu Lang Quốc kia ở đâu?”

Ba người đi rất vội, lần theo hỏi rõ con đường, chạy về phía Chu phủ.

Trái tim trong lồng ngực phanh phanh nhảy, giờ khắc này, tâm tình của ba người đều rất kích động đến tâm thần bất định. Bọn họ muốn sớm nhìn thấy Phi Thiên Cáp Mô kia, nhưng trên đường đi, bước chân lại có chút chậm lại.

Tìm kiếm một năm, cũng không phải là không tìm được manh mối, nhưng mỗi một lần lòng mang hi vọng, sau cùng lại phải thừa nhận càng hy vọng lại càng thống khổ.

Lần này, bi kịch có thể hay không nặng hơn lần trước.

"Quân Sư, chúng ta mau mau." Tần Man hận không thể đem Từ Thần Cơ khiêng trên vai.

"Đúng đúng." Từ Thần Cơ thở hồng hộc: "Đừng gây động tĩnh lớn, nếu không Đại đương gia sẽ chạy mất.”

"Hiện tại còn không biết có phải là Đại đương gia hay không." Từ Linh.

"Rất có thể chính là hắn, ta có loại cảm giác, Đại đương gia đang ở rất gần chúng ta." Tần Man chạy trên con đường, mặt vẫn như cũ không biến sắc, tim không đập.

"Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút." Từ Thần Cơ khẩn trương nói: "Phía trước chính là Chu phủ, các ngươi là muốn làm cho tất cả mọi người đều biết có phải hay không."

Đi đến đầu phố, ba người đồng thời dừng bước, hít sâu một hơi, nhất thời càng không dám bước lên phía trước.

"Hạt dẻ rang đường đây."

"Hạt dưa rang, hạt dưa luộc, hạt dưa xào, hạt dưa."

"Khách quan, thân thể thật cường tráng a?”

Đi trên đường, ba người đều sửng sốt, nhìn một màn trước mắt, mọi người đều cảm thấy có một bầu không khí kỳ quái nào đó đang vây quanh mình.

Lấy Chu phủ làm trung tâm, chung quanh chật ních người, trên cây, nóc phòng đều có người ngồi, xách bàn, ghế, dẫn vợ con. Bên trong còn xen kẽ mấy người bán hàng rong.

"y... Chúng ta có phải đang lạc vào một thế giới kỳ quái không, chẳng bằng chúng ta trở về ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, thế giới liền khôi phục bình thường." Từ Linh.

"Uy, nhường một chút a, nơi này là của ta." Một đại hán râu quai nón chen tới, chỉ mặt đất nói: "Thấy không, trông thấy đóa hoa kia không, là ta từ đầu xuân đã gieo xuống."

"Đây rõ ràng là cỏ đuôi chó?" Tần Man.

"Cỏ đuôi chó thì làm sao, ta không thể trồng cỏ đuôi chó."

"Vị đại ca này..." Từ Thần Cơ cười theo nói: "Chúng ta mới đến, không hiểu quy củ, còn muốn xin hỏi một chút, tất cả mọi người đang làm gì?"

"Hoắc, ngươi ngay cả điều này cũng không biết, người bên ngoài mới tới sao. Còn có thể làm gì, đương nhiên là đến xem Phi Thiên Cáp Mô."

"Nhiều người như vậy, ách, Phi Thiên Cáp Mô kia không phải đạo tặc à?" Từ Thần Cơ nhếch nhếch miệng.

"Đạo tặc thì làm sao, đạo tặc lại không thể có người hâm mộ, ta cực không thích đám người từ bên ngoài tới, một bộ dáng không học thức."

"Cái này, chúng ta thực sự là lần đầu tiên đến Trường An, còn nhiều thứ chưa biết, rất mong được thỉnh giáo.”

"Hừ, đã các ngươi thành tâm thành ý muốn thỉnh giáo, vậy ta cũng nói cho các ngươi biết. Gần nửa năm qua, nổi danh nhất trong thành Trường An có ba người, một người là Phi Thiên Cáp Mô, một người là Nhất Chi Đao của Mãn Đình Phương, một người khác chính là Minh Ngọc công chúa của Đế Quốc."

"Nhiều người như vậy đều ở chỗ này, không sợ Phi Thiên Cáp Mô bị bắt được sao."

"Ha ha, quan binh muốn bắt đại hiệp Cáp Mô, đợi kiếp sau đi."

Đang nói, bỗng nhiên đại hán giơ tay lên, cao giọng hưng phấn nói: "Mau nhìn, mau nhìn, Phi Thiên Cáp Mô đã xuất hiện."

Thuận theo phương hướng ngón tay của đại hán, chỉ thấy từ bên trong Chu phủ bay ra một người, trăng sáng tỏ, hắn như đạp trăng mà đi, trên thân mặc một bộ áo bào trắng, chỉ là trên mặt mang theo mặt nạ, bộ dáng không thấy rõ.

"Thấy không, thấy không, đây chính là đại hiệp Cáp Mô, người trong thiên hạ đều mặc đồ đen, chỉ có hắn mới dám mặc đồ trắng, đây là sự táo bạo của kẻ tài cao.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right