Chương 304: Thiển Đàm Lượng Kiếm Tinh Thầ
Võ cử sắp đến, lấy Tướng Quân phủ cùng Tướng Phủ làm đại biểu cho sự kiện chia bánh lần này, hai bên đã đứng lên lôi đài, chuẩn bị dao găm, sẵn sàng làm thịt đối phương.
Mà bọn họ cũng không biết, trong trận chiến đấu này cũng không phải chỉ có bọn họ một đối một với nhau, chẳng biết từ lúc nào, một nhân vật nhỏ cũng đứng lên lôi đài, đưa mắt nhìn bốn phía, tự tin hơn gấp trăm lần.
Mấu chốt là Trình Đại Lôi, người ở trong võ đài, không biết đối thủ của mình đang ở thứ hạng nào, hắn vẫn ngỡ đây là một trò chơi thu hoạch đơn độc.
"Uy, ta nhờ ngươi điều tra tin tức của Lục ca, ngươi có tra được gì không?" Lý Uyển Nhi.
"Ta thậm chí không thể rời khỏi Trường An, vậy thì biết đi đâu mà tìm." Trình Đại Lôi thản nhiên nói, "Có lẽ đã chết."
Khi màn đêm buông xuống, đèn lồng trong cung đã mờ đi, các cung nữ mặc trang phục thanh nhã cũng lờ mờ, yêu tĩnh. Mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, nhưng không ai gây ra tiếng động.
Trong ngự thư phòng, ông lão dựa vào giường, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà thơm.
Ở trước mặt hắn, có rất nhiều người đang bận rộn, bọn họ phân công có thứ tự, bận rộn lại ngay ngắn rõ ràng.
Lão già này không ai khác mà chính là Thiên tử của Đế quốc, chủ nhân của chín vạn dặm sông núi, Minh Đế bệ hạ của Đế Quốc.
Mà những người trong thư phòng bận rộn, tất cả đều là thái giám thân cận của Minh Đế.
Cái gọi là thái giám, cũng không phải là nô bộc bưng trà đổ nước, trải giường chiếu xếp chăn trong ấn tượng, nếu đem Đế Quốc so sánh một công ty lớn. Minh Đế chính chính là Chủ Tịch, mà thái giám tương đương với chức vị thư ký hội đồng quản trị.
Minh Đế rất ưa thích thái giám, mấu chốt là vị những người khác đều khiến hắn không thích. Nếu như ở trước mặt Văn Quan, hắn có thể nghĩ đến ngoáy mũi liền ngoáy, muốn bắt chéo chân liền không kiêng kị mà giơ cao, lại nói cái đám Văn Quan kia có thể đem tổ tiên của nhà ngươi mắng đến nứt tường. Còn đối với Võ quan chỉ huy hàng ngàn tinh binh, tùy thời luôn sẵn sàng tư thể chuẩn bị tạo phản, đúng là khiến người ta không ưu thích nổi.
Minh Đế năm nay đã sáu mươi ba tuổi, ở thời đại này hắn không tính là trẻ, nhưng đối với một vị hoàng đế thì đã được xưng tụng là Trường Thọ, mà Trường Thọ đối với một lão nhân có ý tứ là, có thể chết bất cứ lúc nào.
Lần này Võ cử định ra 100 vị giám khảo, mặt khác lại có hai vị quan chủ khảo, ngoài ra còn có một vị đại Boss giấu mình, chính là bản thân Minh Đế. Hôm nay nộp lên 100 phần bài thi, những thứ này dùng để sàng lọc, bình xét cấp bậc, xem xét nội dung trong đó, nhìn tư tưởng của quan viên bây giờ. Mà những sự tình này nếu để một lão nhân sáu mươi ba tuổi tự một mình hoàn thành, thực sự có chút ép buộc.
Vì vậy, các thái giám bên người Minh Đế liền phát huy được tác dụng, để bọn họ chấm, nếu gặp nội dung có giá trị, hoặc là khó giải quyết, lúc này mới giao cho Minh Đế. Những thái giám này được gọi với một cái tên rất đẹp, “Ngữ Lãm”
Trong số đó, có rất nhiều bài để chấm, rốt cuộc thì bài nào có giá trị và bài nào không thể làm bẩn mắt Minh Đế, điều đó còn phụ thuộc vào tâm trạng chấp bút của thái giám.
Minh Đế chợp mắt, sau khi tỉnh lại liền nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Bài thi của Ngưu Tam Cân ở chỗ nào?”
"Bệ hạ, làm sao muốn xem bài thi của hắn?”
"Nghe nói hắn muốn đoạt vị thứ nhất, ngược lại ta muốn xem trong lòng hắn ẩn chứa cái gì, mà lại dám có khẩu khí lớn như vậy.”
Minh Đế đối với Ngưu Tam Cân có chút ấn tượng, dù sao vị trí giám khảo của Ngưu Tam Cân là do hắn tự mình định đoạt. Sở dĩ như vậy, là bởi vì tổ tiên của Ngưu Tam Cân đã từng hầu hạ Hoàng Đế khai quốc của đế quốc. Minh Đế mỗi lần nghĩ đến đây, vẫn sẽ cảm thấy, ai, người mà lão tổ tông nhà mình chọn, so sánh với đám quan văn, quan võ dưới trướng mình, rốt cục có gì khác biệt hay không?
Từ góc độ này mà nói, Ngưu Tam Cân không có người chống đỡ, vậy thì sai rồi, người chống đỡ Ngưu Tam Cân chính là Minh Đế bệ hạ.
“Thiển Đàm Lượng Kiếm Tinh Thần (Nói về tinh thần của thanh kiếm sáng)”
Ách...
Cái đề mục này khiến cho người có kiến thức rộng rãi như Minh Đế bệ hạ cũng phải sững sờ. Văn phong của những bài thi này đại khái chia làm hai loại, một loại là trích dẫn kinh điển, thao thao bất tuyệt, chữ nghĩa bốn phía, điển tịch khắp nơi, dù sao cũng không phải tiếng người, mấy dạng bài thi như thế đều khiến các thái giám đau đầu, sau cùng đọc hết bài, đều cảm thấy mỗi câu tuy rất đúng, nhưng tổng quát cả bài lại chẳng có ý nghĩa gì. Ngược lại đối với quan Võ, câu chữ của bọn hắn lộn xộn, logic hỗn loạn. Dù sao, thứ bọn họ am hiểu là sử dụng binh giáo, chứ không phải cầm bút. Mà quan Võ có thể cầm bút viết văn, thật sự rất ít.
So sánh xuống, văn phong của bài thi này cũng quá đơn giản, đơn giản đến nỗi đứa trẻ ba tuổi cũng có thể hiểu được.
“Một kiếm khách gặp phải đối thủ trong ngõ cụt, cho dù đối thủ mạnh mẽ đến mức nào, coi như đối thủ là đệ nhất thiên hạ kiếm khách, biết rõ mình không thể địch lại, nhưng cũng phải xuất ra bảo kiếm. Cho dù là ngã dưới kiếm của đối thủ, nhưng tuy bại mà vinh, đây chính là tinh thần của kiếm sáng.”
“Sự thật chứng minh, một đội quân có truyền thống tốt đẹp, thường sẽ được bồi dưỡng dưới đất của anh hùng.”
“Niềm tin, đây đã từng là sức mạnh quan trọng, là linh hồn của quân đội.”
Đế Minh lần đầu nhìn đến, nghiêng đầu chậm rãi ngồi thẳng, về sau liền đứng thẳng dậy, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
"Tốt, tốt, tốt!"
Minh Đế liền nói ra ba chữ tốt, vỗ án theo nhịp, thật lâu không dừng.
"Trong lồng ngực của Ngưu Tam Cân quả nhiên có núi non sông nước, trách không được hắn mạnh miệng như vậy, đây không phải là ba hoa, đây chính là tựu tin.”
Lưu A Cát là người đứng đầu trong đội thái giám, hắn hơi sửng sốt, thật sự đạt đến trình độ này sao.
Thái giám chính là thái giám, không thể nào hiểu được tâm tình của Minh Đế bệ hạ. Đế Quốc một mực bị Nhung Tộc nhấn trên mặt đất mà đánh, đánh thì không thẳng, nên chỉ có thể tìm chút an ủi về phương diện tinh thần.
Trình Đại Lôi ăn nói, hay có thể xem là bịa chuyện, đúng là chó ngáp phải ruồi, trùng hợp lại đánh trúng tâm tứ của Minh Đế bệ hạ.
Nếu như Trình Đại Lôi thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh hô: Hóa ra Minh Đế cũng không tính là thông minh, như vậy con đường làm gian thần so với sơn tặc như hắn, xem bộ dễ đi hơn nhiều.
"Lần kiểm tra này, nhất định phải để Ngưu Tam Cân đứng thứ nhất." Minh Đế bệ hạ vung tay lên: "Nhân tài phải được trọng dụng.”
"Cái này..."