Chương 309: Hắn Đã Tới

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,179 lượt đọc

Chương 309: Hắn Đã Tới

Không gian lặng ngắt như tờ, đám người nhìn dòng chữ trên giấy, lại nhìn Trình Đại Lôi, đồng thời đều lắc đầu.

Lý Thiên Nhạc vươn tay, dùng thanh âm cứng ngắc nói: "Ngưu giáo úy thật đúng là, thật đúng là..."

Bách Lý Thắng lắc đầu, trong lòng nghĩ: Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không nghĩ tới a.

Biểu lộ trên mặt Tống Thiên Hàm cứng ngắc, muốn nói gì lại thôi, sau cùng lúng túng lắc đầu, không nói được câu nào.

"Bài thơ này có thể gây chấn động thiên hạ." Lý Thiên Nhạc thở dài một tiếng, xem như đã đánh giá cho bài thơ

"Không, không đúng." Khuất Cửu Giang bỗng nhiên ngẩng đầu: "Bài thơ này không đúng, mà thơ này cũng không phải do ngươi viết."

Tất cả mọi người đều bị lời nói của Khuất Cửu Giang làm chấn kinh, cũng không biết tại sao hắn lại nói như thế.

Khuất Cửu Giang đọc một lần, trong lòng càng thêm xác định, nói: "Xin hỏi Ngưu giáo úy, Hoàng Tu Nhi là người phương nào, Hạ Lan Sơn là ở chỗ nào, mà tiên sinh liễu là xuất từ điển tịch nào, tại hạ tài sơ học thiển, chưa từng nghe qua, mong Ngưu giáo úy giảng giải một phen."

Không đúng chỗ nào? Dùng điển không đúng, hai thế giới có chỗ tương tự, nhưng lại có nhiều địa phương khác biệt. Một số điển tích được đề cập trong bài thơ chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này. Mới đầu đọc ai cũng không nghĩ là gì, lúc này nhai kỹ mới nhận ra mùi vị của bài thơ hơi sai sai.

Trình Đại Lôi nhìn Khuất Cửu Giang, nhìn thấy giọng điệu chân thành và ánh mắt rực lửa của đối phương, nhưng khóe miệng lại xuất hiện một nụ cười, một bộ mặt ta đã vạch trần ngươi, đây chính là cảm giác đắc ý của việc ta đã vạch trần được ngươi.

“Giảng giải cái con khỉ!”

Trình Đại Lôi quay người rời đi.

Khuất Cửu Giang sững sốt, mặt đỏ lên, đứng tại chỗ lúng túng cười hai tiếng.

"Người này tài sơ học thiển, đại khái là bỏ tiền mua thơ của vị học giả nào đó, nghĩ đến hôm nay sẽ chứng tỏ một phen, nhưng hắn không ngờ sẽ bị ta vạch trần, sau đó liền thẹn quá hoá giận, thốt ra những lời không hay, ha ha, thật sự là khó sống ở nơi thanh nhã.”

Khúc Cửu Giang gượng cười hai tiếng, phát hiện không có người đáp lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt gặp ánh mắt của mọi người đang nhìn hắn, một bộ dáng kiểu “Ngươi mới chính là kẻ tài sơ học thiển.”

Ánh mắt vừa rồi của hắn không phải là nói lời không hay, mà đó hẳn là muốn chặt ngươi.

Bách Lý Thắng thử thăm dò hỏi: "Tại sao ngươi xác định bài thơ này không phải do hắn làm?”

"Có rất nhiều điển tịch ta chưa từng nghe thấy, bị ta hỏi một chút, liền lộ ra sơ hở."

"Ngươi chưa từng nghe thấy, hay là nói chưa thấy qua, mà không lẽ như vậy liền chứng minh chúng nó không tồn tại?”

"y..."

"Nếu Hoàng Tu Nhi kia là tên của tráng hán nào gần nhà hắn, hay Hạ Lan Sơn là một tòa núi nhỏ ở Vân Thủy quan, mà nơi vắng vẻ như Vân Thủy quan, chúng ta cũng chưa từng nghe thấy, hay nhìn thấy qua.”

"y..."

Khúc Cửu Giang lần nữa ngơ ngẩn, đột nhiên phát hiện bị xem là ngu ngốc hình như là chính mình.

......

Trình Đại Lôi, Từ Thần Cơ, Từ Linh bước nhanh ra khỏi Vương Phủ, bọn hắn không về trang viên do Bách Lý thắng sắp xếp, cũng không có về thành trì dưới lòng đất.

"Quân Sư, sau lưng chúng ta có ai đi theo không?”

"Không hề có." Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, hiện tại bọn họ giống như không có lý do gì để theo dõi chúng ta."

"y... Tốt, ngươi nói cũng có đạo lý."

Trình Đại Lôi đi vào một tòa nhà vắng vẻ ở thành Tây, bên trong nhà không có nha hoàn, trên cửa có hai chữ Trình trạch.

Trình Đại Lôi vừa trở về liền đem quan phục trên người, cùng chòm râu dài kéo ra, rửa sạch mặt mũi, quay trở lại bộ dáng vốn có.

"Làm việc a, làm việc a, bắt đầu làm việc á!"

Trình Đại Lôi đốt pháo hoa trong sân, opháo hoa xông thẳng tới chân trời, trong bóng đêm nổ tung.

Bên ngoài cửa trước, một người bán hàng rong đẩy xe bán son phấn, đang cùng hai cô nương cò kè mặc cả. Bỗng nhiên khẽ giật mình, nụ cười trên mặt biến mất, vứt bỏ xe nhỏ chạy về phía bên này.

"Uy, không bán nữa sao?" Cô nương mua son phấn hô to

"Không bán, không bán, đồ vật tặng cho các ngươi."

Trong quán trà, một tiên sinh kể chuyện, miệng lưỡi lưu loát, cuồn cuộn không ngớt, khiến cho khách nhân bên dưới hết sức chăm chú, nghiêng tai lắng nghe.

Nhìn thấy pháo hoa bên ngoài cửa sổ, biểu lộ của hắn thoáng chốc dừng lại, nhanh chân đi tới cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống.

"Uy, uy, còn chưa kể xong mà, ngươi đừng có đi..”

Khách trong quán trà sửng sốt, không nghĩ tới vì thuyết khách ngày thường yếu ớt, đến hôm nay lại có một thân công phu lợi hại như vậy.

Một tên ăn mày đang ngủ trong xó xỉnh nào đó, lại có hoa hoa công tử uống rượu trong thanh lâu, một tráng hán trong sòng bạc...Trong màn đêm dày đặc của kinh thành, phảng phất như dẫm lên địa lôi, khiến cho thần kinh đang ngủ say đột nhiên tỉnh giấc.

Nam thành, Bắc Thành, Đông thành có ba người, bọn họ nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cơ hồ là đồng thời nhíu mày.

"Tên gia hỏa phía bên Tây thành kia đang muốn làm cái gì?”

Trình trạch.

Trình Đại Lôi ngồi ở dưới mái hiên, mặt áo màu xanh, mặt không thay đổi, ngồi dựa vào một bên ghế.

Tần Man cùng A Hỉ đến cùng lúc, Tần Man nói: "Đại đương gia, xảy ra chuyện?"

"Hắn đang tới."

Tần Man khẽ giật mình, thoáng chốc hiểu rõ lời nói của Trình Đại Lôi, lẳng lặng đứng sau lưng hắn.

Không bao lâu, A Khổ cũng đến.

"Gần nhất, thành trì dưới lòng đất hết thảy đều bình thường, cũng không có chuyện lớn gì phát sinh."

"Ừm, ngươi trước đứng qua một bên, ta có chuyện muốn nói cùng các ngươi.”

Từ Thần Cơ đứng phía sau lưng Trình Đại Lôi, chỉ thấy từng người từ bên ngoài tiến vào, bọn họ cũng không phải đều đi cửa chính, có người từ ngoài tường nhảy vào, có người từ lỗ chó chui qua. Quần áo trên người cũng đều khác biệt, có người áo mũ chỉnh tề như người đọc sách, có người mặc áo đuôi ngắn, giống như đi khuân vác, cũng có người một thân lam lũ, thân thể phát tán đầy mùi thối...

Mà những người này không phải ai cũng biết nhau, một số người trong số họ nhìn thấy nhau liền không khỏi kinh hô.

"A! Hóa ra ngươi cũng là."

"Hiện tại ta sẽ kêu từng người, những người được kêu tên có thể rời đi, lần này không cần đến các ngươi."

Trình Đại Lôi mở miệng điểm từng cái tên, mấy người bị kêu tên liền ảm đạm rời đi, trong khi những người khác thì hét lên: "Vì sao không cần đến ta, cái tên đứng ở kia, chẳng lẽ ta lại không mạnh bằng hắn.”

"Lăn." Trình Đại Lôi quý trọng lời nói như vàng.

Những người này vừa rời đi, sau cùng trong viện còn lại khoảng tám mươi người.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right