Chương 315: Cóc Ghẻ Lại Đòi Ăn Thịt Thiên Nga
Vị Ương Cung, ngự thư phòng.
Một tiểu thái giám lén lén lút lút, thò đầu đi vào bên trong, mấy thái giám còn lại trông thấy, cũng giả bộ như không nhìn thấy gì.
"Đến rồi, làm sao còn không mau tiến vào, ở bên ngoài lén lén lút lút làm cái gì?" Minh Đế khẽ quát một tiếng.
Tiểu thái giám lúc này mới đi vào thư phòng, chỉ thấy trước án sách của Minh Đế để đó mấy quyển giấy hoa tiên, bất quá hắn lúc này cũng không có nhìn, mà là ngắm nghía một thanh thiết thương trên bàn.
Minh Đế liếc nàng một cái, hơi giận nói: "Tại sao lại ăn mặc thành bộ dạng này, nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi đâu nữa hả?”
"Con mặc thế này thì có gì sai, còn không phải học theo phụ vương à.”
"Cái gì mà học theo trẫm?”
"Con đã nhìn thấy, mấy ngày trước, phụ vương cùng Lưu công công ăn mặc y phục hàng ngày, lén lén lút lút ra ngoài."
"Cái gì gọi là lén lén lút lút, trẫm cái đó gọi là công tác... Chuyện công việc, cùng ngươi nói ngươi cũng không hiểu."
"Phụ vương chuồn ra cung để làm gì?"
"Đó không phải là chuồn, thiên hạ này tất cả đều là trẫm, trẫm muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó." Minh Đế nhìn nữ nhi của mình, chung quy là giận không nổi, mấy vương tử công chúa khác của mình, tất cả đều cung cung kính kính, chỉ có nàng ở trước mặt mình không biết giữ quy củ, nhưng chuyện không tuân thủ quy củ này, ngược lại khiến cho Minh Đế cảm nhận được một tia trân quý thân tình.
"Phụ vương, người đang nhìn cái gì đó??"
"Đó là văn chương của Võ cử lần này, ta đang nhìn xem, có thể dùng được nhân tại nào?”
"Vậy có không?"
"Ha ha, hoặc là rắm chó không kêu, hoặc là mấy câu chuyện cũ mèm, miễn cưỡng được người ưu tú thì cùng có, nhưng nếu nói người xuất sắc, một cái cũng không." Nhắc đến chuyện này, Minh Đế liền nổi giận nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Hắn không muốn trò chuyện tiếp về vấn đề này, ánh mắt nhìn qua Lý Uyển Nhi, nói: "Nghĩ kỹ chưa, có ai muốn gả không?”
"Ầy, con không muốn gả.”
"Dù sao vẫn phải lập gia đình, sớm muốn gì con cũng sẽ gặp được người mà mình muốn nguyện ý sinh con, bên nhau cả đời.”
"Nhưng nữ nhi bây giờ còn chưa gặp được, có thể đợi thêm một chút không.”
"Không được." Minh Đế nói: "Phụ vương đã thay con chọn một người, có muốn biết là ai hay không?"
"À, dù sao không phải họ khuất, chính là họ Liễu, phụ vương nếu là dám bức ta, ta liền tuyệt thực."
"Không phải họ khuất, cũng không phải họ Liễu." Minh Đế lắc đầu, nói: "Phụ vương đã chọn cho con một người rất lợi hại, người này văn võ song toàn, tài năng đặt biệc xuất chúng, một nhân tài không theo khuôn mẫu nào."
"À, còn có loại người này, lớn lên như thế nào?"
"y... Cũng không tính xấu đi." Minh Đế giống như là đang nhớ lại cái gì.
"Không họ Liễu, cũng không họ khuất, họ gì?"
Minh Đế: "Họ Ngưu thế nào?"
"Họ Ngưu..." Lý Uyển Nhi khóe miệng mở ra: "Phụ vương, người nói sẽ không phải là hắn đi!"
...
Trình Đại Lôi đang ở bên trong nhà dưỡng thương, trên thực tế, vết thương đã gần như khỏi hẳn, nhưng không biết quan to quyền quý ở thành Trường An bị điên hay gì, thiệp mời yến tiệc mỗi ngày đều đưa tới đây.
Trình Đại Lôi đành phải giả bệnh ở trên giường, tránh bớt chuyện phiền phức.
Mà khi hắn nằm trên giường trong khoảng thời gian này, cũng nhận được các loại tin tức.
Võ cử sắp kết thúc, cuối cùng Võ Trạng Nguyên không phải Liễu Khinh Danh, hay là Khúc Cửu Giang, thì sau cùng, Trình Đại Lôi cũng không thể thay đổi điều gì.
Sứ đoàn hòa đàm của Nhung Tộc đã vào kinh thành, bên trong là mấy người đại diện của các bộ lạc lớn ở Nhung Tộc, trước mắt đã bắt đầu cùng triều đình tiến hành giao phong trên bàn đàm phán.
Đông đông đông!
Tiếng bước chân dồn dập, một bóng người đột nhiên xông vào trong cửa, Trình Đại Lôi liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói: "Lý đổng, không phải ta không muốn làm chuyện mà cô giao, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, hành động không tiện, không thể đi ra ngoài.”
Ánh mắt Lý Uyển Nhi quét một vòng quanh phòng, đột nhiên quơ lấy một bình hoa ném về phía Trình Đại Lôi.
"Đậu phộng!"
Trình Đại Lôi lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, tiếp được bình hoa, trong lòng nói: May mà ta có công phu Linh tê nhất chỉ.
Lý Uyển Nhi đem một cái băng ngồi ném qua.
"Linh Tê Nhất Chỉ." (“Linh tê nhất chỉ” là loại công phu dùng hai ngón tay kẹp chặt vũ khí của đối phương khi chiết chiêu.)
Lý Uyển Nhi đem một cái nghiên mực ném tới.
"Nhất chỉ."
Lý Uyển Nhi ném qua một cái mũ giáp.
"Chỉ."
Lý Uyển Nhi bưng một chậu nước giội tới.
"Linh..."
Trình Đại Lôi bị tưới một cái ướt sũng.
"Ta mẹ nó..." Trình Đại Lôi xoa xoa mặt, cả giận nói: "Cô điên cái gì vậy hả?”
"Họ Trình, ngươi đã cùng phụ vương của ta nói cái gì?"
"Cùng phụ vương của ngươi... Ta còn chưa gặp hắn.”
"Hừ, còn tài năng xuất chúng, không theo khuôn mẫu nào, ngươi tự soi mặt mình vào nước tiểu xem, có xứng sao.”
Trình Đại Lôi bắt đầu cởi quần.
"Ngươi làm gì!" Lý Uyển Nhi giật mình.
"Soi mặt vào trong nước tiểu mà xem."
"Ngươi hỗn đản!" Lý Uyển Nhi thét lên, sau đó nhìn thấy Trình Đại Lôi chỉ là hù dọa chính mình, liền nổi giận nói: "Ta nói làm sao người lại quan tâm đến chuyện của ta như vậy, nguyên lai là biển thủ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Trình Đại Lôi có chút bối rối, đến tột cùng là vì cái gì, ngươi đến chỗ của ta vừa gọi vừa kêu, còn nữa, nói ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thì làm sao, đây chính là tôn chỉ của trại Cáp Mô chúng ta đó.
"Xảy ra chuyện gì?" Trình Đại Lôi hỏi.
Lý Uyển Nhi có chút nói không nên lời, nàng lạnh hừ một tiếng: "Sau mười ngày nữa, sẽ chọn ra Võ Trạng Nguyên, ngày đó văn thần võ tướng, bao quát cae Chiến Thần Đế Quốc cũng sẽ xuất hiện, vận khí tốt của ngươi đến, ngươi cũng phải trình diện, phụ vương muốn phong cho ngươi một chức quan.”
Kỳ thực câu nói kế tiếp, Trình Đại Lôi đã nghe không rõ lắm, hắn chỉ nhớ kỹ một câu: Dương Long Đình cũng sẽ đến.
Chỗ ở hiện tại của Dương Long Đình, ngày nào cũng có trọng binh phòng thủ, Trình Đại Lôi phái người tìm hiểu qua, căn bản vào không được.
Còn mười ngày à, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình.
"Trình Đại Lôi, ngươi chớ có quên, ngươi chỉ là 1 tên sơn tặc, mãi mãi cũng là như thế."
Lý Uyển Nhi hầm hừ nói câu cuối cùng rồi phất tay áo rời đi