Chương 318: Ngươi Cứ Đi Theo Ta
Nhìn thấy Lý Uyển Nhi không có ý định động thủ, Trình Đại Lôi mới hơi thả lỏng trong lòng, hắn vẫy tay bên phía gánh hát, nói: "Thanh Y, ngươi qua đây."
Sở Thanh Y, diễn viên được yêu thích nhất ở trong gánh hát.
Nhìn cô gái trước mặt, nói đúng hơn là nam tử đi tới, Lý Uyển Nhi rõ ràng ngơ ngẩn, nhất thời không thể di dời ánh mắt.
Đối phương ăn vận nữ trang, dáng người thon dài, lại nhu nhược giống như là cành liễu, mỉm cười nhíu mày, tất cả đều là phong cảnh khuynh thành.
Ngay cả Lý Uyển Nhi cũng bị sắc đẹp của đối phương hấp dẫn, mà đối phương không phải lấy thân phận của nam tử hấp dẫn cô, mà là một nữ nhân quyến rũ.
Điều này khiến người không rét mà run, toàn thân nổi da gà.
"Thế gian này thật sự có người tuyệt sắc hại nước hại dân như vậy sao."
Lý Uyển Nhi kìm lòng không được mà cảm khái một tiếng.
"Có phải hay không cảm giác tự ti mặc cảm, ta cảm thấy cần phải để Thanh Y dạy dỗ cho cô biết như thế nào là làm một nữ nhân tốt.”
Từ góc độ của một nữ nhân, Sở Thanh Y hoàn toàn bỏ xa Lý Uyển Nhi mười tám con phố, ngay cả Lý Uyển Nhi cũng không thể không thừa nhận điểm này.
"Trình Đại Lôi, ngươi thật sa đọa, dưỡng nữ nhân thì thôi đi, ngươi vậy mà, nuôi Nam Sắc!"
"Cô nương, xin tự trọng."
Sở Thanh Y bỗng nhiên nói một tiếng.
Lý Uyển Nhi khẽ giật mình, lại nghe Trình Đại Lôi nói: "Lý đổng, ngươi hiểu lầm, người ta là bán nghệ không bán thân."
Sở Thanh Y thật sự có chút diện mạo nữ nhi, nhưng nương nương khang (bề ngoại ỏng ẹo, hơi giống nữ nhân) cùng Long Dương tốt (đoàn tụ) là hai việc khác nhau, Sở Thanh Y đích thật là yêu thích nữ nhân. Lúc trước vì một quan lớn mê mẩn nhan sắc của Sở Thanh Y, đem hắn giam cầm ở đại lao, lúc Sở Thanh Y cận kề cái chết là Trình Đại Lôi cứu hắn ra. Do vậy hắn mới có thể đối với Trình Đại Lôi nói gì nghe nấy.
Trình Đại Lôi phất phất tay để hắn lui ra, hỏi: "Lý đổng, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Ha ha, chuyện tốt của ngươi sắp đến rồi, ngày mai phụ vương muốn ở trước mặt sĩ tử trong thiên hạ, phong thưởng cho ngươi, ta nghe nói, ít nhất là quan viên tứ phẩm, kích động hay không, hưng không hưng phấn?"
Ngày mai chính là thời gian kết thúc Võ Khoa, một bên là phong thưởng Võ Trạng Nguyên, một bên là phong thưởng Trình Đại Lôi, trọng yếu nhất chính là trước mặt người trong thiên hạ phong thưởng Dương Long Đình, ngay cả Minh Đế cùng đoàn đàm phán của Nhung Tộc cũng sẽ lộ diện.
"Hưng phấn, quả nhiên là hưng phấn." Trình Đại Lôi cúi đầu yên lặng nói một lời, bỗng nhiên ngước mặt lên: "Lý đổng, ngày mai là thời gian rất quan trọng, khẳng định phải có ca múa trợ hứng, cô có thể đem Thanh Y bọn họ an bài đi vào."
"Nâng đỡ một diễn viên rất tốn tâm phí, ta tại sao phải giúp ngươi?"
"Lẽ nào cô không muốn biết tin tức của Lục Ca mình?" Trình Đại Lôi nói: "Có người đã gặp hắn ở Thanh Châu, vẫn còn sống.”
...............
Thanh Châu,
Mênh mông bát ngát ruộng đồng xanh tươi.
"Bắt hắn lại, bắt hắn lại, bắt lấy hai tên trộm gà kia lại.”
1 đám thôn dân mang theo cuốc, gỗ, trong miệng phát ra ầm ầm tiếng rống.
Hai người đang thở hồng hộc chạy ở trước mặt bọn họ, bán mạng chạy như điên đi về phía trước.
"Không phải chỉ trộm có một con gà thôi sao, làm như ta trộm trâu của bọn hắn không bằng." Một người khoác trên mình chiếc áo da cừu.
"Chúng ta đâu chỉ trộm một con gà, nói đúng hơn là đem gà của thôn bọn hắn trộm sạch." Một người ăn vận vải bố nói.
"Chạy nhanh, bọn họ đang đuổi theo."
"Bắt kịp chúng, đừng để chúng chạy mất."
"Hai tên khốn kiếp kia, ăn trộm con gà mái già của ta, thậm chí nó còn đang đẻ trứng.”
"Đuổi theo, đuổi theo đánh chết bọn chúng."
Hai người lảo đảo chạy, rốt cục đã bỏ dân đám dân làng.
Đêm xuống, hai người nhóm một đống lửa trên mảnh đất hoang, ngồi vây quanh đống lửa để sửa ấm người.
"Có lẽ nên đi trộm một bộ y phục khác, ăn vận như vầy thật sự rất giống người của Nhung tộc.”
Phúc Đức Lặc quét qua hắn một chút, cũng không thèm để ý đến đối phương, cúi đầu nhìn về phía ngọn lửa trước mặt. Ục ục, lúc này bụng của hắn đã kêu vang.
"Ha-Ha, ngươi đói rồi sao? Có muốn ăn gì không?”
"Làm như ngươi không đói bụng, ngươi cũng chưa ăn gì mà.”
"Hắc hắc, ai nói ta không đói." Nam nhân từ trong ngực móc ra một chiếc đùi gà bọc giấy rách: "Có muốn ăn hay không, có muốn hay không"
"Sao ngươi lại còn, ta rõ ràng trông thấy ngươi đã ăn sạch."
"Ha ha, ta có thể nói cho ngươi biết hết mọi chuyện sao.”
Phúc Đức Lặc đoạt lại, liều lĩnh ăn như hổ đói, người trẻ tuổi nhìn thấy bộ dáng của hắn, nói: "Ngươi ăn từ từ, nhớ chừa lại giấy cho ta, ta còn có chổ để dùng.”
"y..." Phúc Đức Lặc thật sự rất muốn vả vào mồm của đối phương.
Đột nhiên, người trẻ tuổi nắm lấy bờ vai của hắn.
"Uy, ngươi về sau cứ theo ta lăn lộn đi, theo ta ăn ngon uống say."
………………………..
Quần lót, áo khoác mềm, khôi giáp phủ bên ngoài, trang bị bảo về cổ, khuỷu tay, cánh tay, phần ngực...một thứ cũng không thể thiếu.
Dương Long Đình đứng tại chỗ, để người hầu chỉnh lại trang phục, một bên suy nghĩ, một bên đem thanh đao siết chặt trong tay.
Thân mang áo giáp sáng bạc, chân đạp giày da hổ, quái mãng nuốt châu ánh sáng châu rực rỡ, đầu thú nuốt mặt vòng vàng khảm, đao giấu băng sương, người thả sát khí, quả nhiên là uy phong hiển hách, không hổ là chiến thần của đế quốc.
Lý Thiện Ngôn ngơ ngác nhìn một màn này, lắp bắp nói: "Chủ công, thật sự phải ăn mặc như vậy sao?”
"Làm sao không cần, cẩn thận làm việc một vạn năm cũng không đủ, lơ là bất cẩn một lần là xong." Dương Long Đình nắm đao trong tay: "Bộ dáng này của ta, khẳng định an toàn."
"Nhưng mà... Chủ công không cảm thấy nóng à?" Lý Thiện Ngôn.
"Cái này, đích thật là có chút nóng á."
Thời tiết như vậy, Lý Thiện Ngôn chỉ mặc áo vải đã đầu đầy mồ hôi, huống chi là thân thể mang trăm cân khải giáp, trên thực tế, lúc mặc quần áo bên trong, Dương Long Đình đã toàn thân đẫm mồ hôi.
Cuối cùng, hắn cởi bỏ áo giáp nặng nề, thay vào đó là áo giáp vải, đương nhiên áo giáp mềm bên trong không thể cởi ra được. Cho dù có chút hụt hơi, nhưng Dương Long Đình cảm thấy chuyện này đối với lý do an toàn cũng không mấy quan trọng.