Chương 325: Ác Mộng Đã Tìm Đế
Dưới khán đài, Trình Đại Lôi đem răng cắn đến kẽo kẹt kẽo kẹt vang.
Minh Đế phất phất tay: "Tốt, tốt, người chết không thể sống lại, ngươi cũng phải nén bi thương."
"Thần cầu bệ hạ, hãy phong thưởng cho Trình Đại Lôi, an ủi cho linh hồn của Trình hiền đệ." Dương Long Đình đột nhiên quỳ xuống.
"Cái này hiển nhiên, dũng sĩ như vậy ta nhất định ban thưởng, không thể để cho thiên hạ thất vọng đau khổ được.”
Sĩ tử dưới đài đều bị cảm động đến rơi nước mắt, nhìn đi, nhìn xem, làm được việc lớn mà không giành công, cái gọi là bằng hữu, những ngươi kia đã không còn... Dương Long Đình chính là một tấm gương sáng trong thiên hạ. Còn có người rắp tâm hãm hại Chiến Thần đại nhân, đó chính là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, lấy ngọn lửa của một ngọn nến để suy đoán sự sáng chói của mặt trời và mặt trăng.
Minh Đế đứng dậy, nắm lấy hai tay của Dương Long Đình: "Ngươi cũng chớ có từ chối, Đế Quốc còn muốn dựa vào những hỗ tướng như các ngươi.”
Dương Long Đình cúi đầu: "Bệ hạ ân sâu, thần chết cũng khó đền tội.”
"Ta thật sự rất muốn bồi dưỡng những anh hùng như ngươi cho đế quốc, nhiều người như ngươi, Đế Quốc mới có thể bình an lâu dài, trẫm cũng có thể an trí gối gối đầu vô tư." Minh Đế chỉ chỉ Trình Đại Lôi dưới đài: "Phù lệnh của Ngưu giáo úy, ngươi hãy tự mình đưa cho hắn.”
"Thần tuân chỉ."
Ánh mắt rơi vào trên thân Trình Đại Lôi, giờ phút này hắn vẫn như cũ đứng dưới khán đài, mà rất nhiều ánh mắt của mọi người đang nhìn về phía hắn, cũng khó tránh khỏi lộ ra một tia hâm mộ.
Cái nghi thức này giống kế thừa một cái gì đó, Dương Long Đình là chiến thần của hôm nay, vậy Trình Đại Lôi sẽ trở thành chiến thần của ngày mai, tương lai triều đình Đế Quốc, tất nhiên sẽ có một chỗ của Trình Đại Lôi.
Bên trong ánh mắt ghen tị và hâm mộ, Trình Đại Lôi chậm rãi đi lên khán đài, hắn từ nơi cuối cùng của khán đài, từng bước một đi lên.
Bên cạnh Dương Long Đình còn có mấy tên thái giám, trong tay bọn họ nâng quan phủ, đao, quân ấn chuẩn bị giao cho Trình Đại Lôi.
Không biết sao, Dương Long Đình cảm giác có chút choáng đầu, đại khái là quá nóng đi, dù sao mình cũng đứng dưới ánh mặt trời rất lâu. Cũng may, qua hôm nay mình liền có thể trở về, rời xa cái nơi quỷ quái này.
Lúc này Trình Đại Lôi đã đứng ở trước mặt hắn, cúi thấp đầu, hai người cách xa nhau đại khái khoản ba bước chân.
Loại cảm giác bất an này càng thêm mãnh liệt, huyệt thái dương phanh phanh nhảy. Dương Long Đình nỗ lực ngăn chặn, nhìn Trình Đại Lôi đang đứng ở trước mặt. Hắn đã nghe nói qua về Ngưu Tam Cân, có người nói bệ hạ rất coi trọng hắn, tương lai hắn sẽ là ngôi sao đi lên của Đế Quốc.
Đối với người này nhất định phải giữ quan hệ tốt, dù sao hắn còn trẻ, tương lai vô cùng rộng mở.
Dương Long Đình vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Hảo nam nhi, Đế Quốc chính là thiếu những anh hùng như ngươi!”
Sĩ tử dưới khán đài đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, bây giờ ở Đế Quốc, Dương Long Đình là thần tượng của rất nhiều người, từ khi hắn vào kinh thành đến nay, rất nhiều người muốn gặp hắn một lần cũng không được, nhưng hôm nay, hắn vậy mà chính miệng tán dương Trình Đại Lôi.
Dương Long Đình nhìn thấy Trình Đại Lôi, hơi nhíu mày.
Theo đạo lý mà nói, lúc này Trình Đại Lôi cần phải quỳ xuống, trước bái Minh Đế, tiếp sẽ bái chính mình. Sau đó mình sẽ giao quân ấn cho hắn, cũng cho hắn một chút tán dương cổ vũ.
Thế nhưng, Trình Đại Lôi khoanh tay đứng ở trước mặt mình, không nhúc nhích.
Bầu không khí hơi quái dị, Dương Long Đình mỉm cười, nói: "Đại ân của Bệ hạ, chúng ta làm thần tử nhất định phải ghi nhớ trong lòng, ngày sau cố gắng làm việc cho bệ hạ, cho Đế Quốc.”
"Ta có một vật, muốn các hạ trả lại cho ta." Trình Đại Lôi một mực im lặng, lúc này mới mở miệng.
Thanh âm này ẩn ẩn có chút quen thuộc, loại cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, Dương Long Đình trong lúc nhất thời có chút thất thần, cơ hồ là vô ý thức nói: "Thứ gì a?"
"Công đạo."
Trình Đại Lôi đã ngẩng đầu, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Dương Long Đình. Dương Long Đình chỉ thấy một khuôn mặt đen với bộ râu, hắn sững sờ, chú ý tới ánh mắt của Trình Đại Lôi.
Hắn nhận ra.
Dương Long Đình cùng Trình Đại Lôi vốn là gặp mặt đâu có nhiều, huống chi thời gian đã qua một năm, trên đường gặp vô số mặt, hắn chưa hẳn có thể nhận ra Trình Đại Lôi. Nhưng giờ này khắc này, tình cảnh này, trái tim phanh phanh trong lồng ngực, hết thảy nói cho Dương Long Đình biết.
Ác mộng đã tìm đến.
Công đạo!
Thế nhân đều muốn công đạo, đời đời kiếp kiếp người khát vọng minh quân, quan thanh liêm, nhưng họ không trông mong được, ngược lại khát vọng hiệp khách xuất thế, hiệp khách cũng không cầu được, vậy thì công đạo chỉ có thể nằm trong tâm.
Những người muốn công đạo đều là người có phúc, bởi vì bọn hắn tin tưởng thế gian còn có công đạo. Nhưng trong thế gian trong sạch, tại sao lại cần minh quân, quan thanh liêm, hiệp khách, mà loại nhân tâm này, thường thường sẽ đi kèm với sự ngu ngốc.
Hoặc là, thế gian căn bản không quan trọng công đạo.
Vậy chỉ có thể dựa vào ngươi, một tay bắt được đồ vật, nắm lên nó, hung hăng hướng tới người khác, đòi hỏi công đạo.
Trình Đại Lôi một tay bắt được đồ vật cũng chíng là một thanh kiếm, sau đó rút kiếm ra khỏi vỏ.
Một kiếm này tên là trực lai trực vãng.
Biến cố tới quá nhanh, Dương Long Đình cũng chỉ mới vừa nhận ra Trình Đại Lôi mà thôi, thì đã ngay lập tức nhìn thấy một tia ánh sáng chợt lóe ập vào mặt.
Đến, ngươi cũng không thể ngăn cản được.
Một kiếm đâm trúng cổ họng của Dương Long Đình, thế nhưng lại không thể đâm xuyên.
Trình Đại Lôi sững sờ, hôm nay Dương Long Đình mặc bố giáp, loại Bố Giáp là phỏng theo kiểu dáng khôi giáp, dùng trong trường hợp tham gia các loại lễ nghi, ngay cả cổ cũng có bố giáp bảo hộ.Mà phía trong, Dương Long Đình còn mặc thêm một bộ giáp mềm, thứ này đã chăng đường kiếm của Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi sững người một lúc: Ách, tựa hồ có chút xấu hổ.
Nhưng trong tích tắc đã có thể quyết định rất nhiều chuyện, sau khi kịp phản ứng, Dương Long Đình vỗ vào ngực, đẩy lui Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi đã đánh giá thấp Dương Long Đình, hắn ta cũng từng lần mò trên chiến trường, bắt đầu từ tiểu binh cho đến tận hôm nay.
Trình Đại Lôi phản ứng cũng không hệ chậm, không có thời gian đâm ra kiếm thứ hai, Trình Đại Lôi nắm lấy lòng bàn tay của Dương Long Đình, thân thể lui về sau, mượn thế ngả ra sau, mang theo Dương Long Đình cũng rơi xuống khán đài.
Đông!
Hai người cùng nhau đập xuống khán đài, cuộn một vòng trên đất vàng, một thân dính đầy hạt bụi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ trong thời gian ngắn, Minh Đế, văn quan võ tướng, các sĩ tử, bao quát cả Hô Duyên Lực và Nhung Tộc, đồng thời đều không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trình Đại Lôi mắt thấy đã một bước lên trời, nhưng tại sao bây giờ lại muốn đánh nhau với Chiến thần của Đế Quốc.
Dưới khán đài, Trình Đại Lôi nắm chặt kiếm nhào về phía Dương Long Đình.
"Thất phu, nhận lấy cái chết!"