Chương 330: Bay Không Được

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,489 lượt đọc

Chương 330: Bay Không Được

Trình Đại Lôi nhắm mắt lại, cầm kiếm đi ngược về phía sau, pháo hoa nở rộ, tiếng leng keng vang lên liên tục, đánh rớt một loạt binh giáo.

Phía trước là Chu Thanh Thanh đang nhào tới, Chu Thanh Thanh là cao thủ dùng côn, nhưng không có nghĩa hắn không biết dùng thương, chỉ là dùng thương so với dùng côn thì không được thuận tay cho lắm.

Một thương đánh tới, đây là dùng côn pháp để đánh, Trình Đại Lôi tiêu sái né tránh, từ từ đến gần Chu Thanh Thanh.

Có Cấm Vệ Quân đánh tới, Trình Đại Lôi ra một nhát kiếm, đâm xuyên bàn tay của hắn, đem cương đao đánh rớt xuống.

Lại đâm tiếp, chính là hướng đến Chu Thanh Thanh.

"Thật có lỗi."

Trực lai trực vãng, một kiếm xuyên qua yết hầu.

Máu từ cổ họng của Chu Thanh Thanh chảy ra, hắn mở to hai mắt, thân thể bịch một tiếng ngã xuống đất, trước khi chết trong miệng phun ra một câu.

"Sao lại...có lỗi?"

"Đại khái là giết ngươi muộn đi."

Trình Đại Lôi lắc đầu, nhìn chung quanh, chỉ thấy khói bụi dần dần tán đi, Từ Thần Cơ đã dẫn người chạy thoát, ngay cả Lâm Xung cũng không thấy, bên trong võ trường tầng tầng tinh binh, đem Trình Đại Lôi bao bọc vây quanh.

"Trình Đại Lôi, ngươi chỉ còn một con đường chết, đừng ngoan cố thêm nữa." Lý Nhạc Thiên cao giọng nói.

Trình Đại Lôi nhìn chung quanh, bỗng nhiên khóe miệng chợt mỉm cười.

"Chư vị có nghe nói qua một loại công pháp đạp gió mà đi chưa?"

Đám người sững sờ, gấp rút đề phòng.

"Mau nhìn ta thi triển cánh phượng bay muôn sắc.”

Thân thể Trình Đại Lôi bay lên, đúng như câu nói đạp gió mà đi.

"Đi xuống đi, ngươi không bay lên được."

Bỗng nhiên một bóng người từ trên tường thành vọt đến đỉnh đầu của Trình Đại Lôi, một chưởng đánh tới.

Trình Đại Lôi nâng quyền đỡ chưởng thứ nhất, đó là một tăng nhân áo bào trắng cách mình chừng 10 bước, tay áo dài tung bay.

Chiêu này từ trên trời giáng xuống, không phải là... Như Lai Thần Chưởng đi?

Mẹ nó, thật đúng là không bay lên được đây này.

Trình Đại Lôi nhìn chung quanh, bốn phương tám hướng đều là vô số binh sĩ, tay cầm cung tên, nhắm chuẩn vào mình.

Trình Đại Lôi xuất thủ, không chỉ có xuất thủ, hai cánh tay còn giơ cao trên không trung.

"Ta... Đầu hàng."

Ồ!

Lý Nhạc Thiên rõ ràng kinh ngạc, đầu hàng mà hào hứng như vậy sao, ta còn đang định hạ lệnh cho bắn tên đây này.

Hắn rõ ràng bị nghẹn một hơi, sau cùng bất đắc dĩ phất phất tay: "Bắt, giam vào thiên lao.”

...

"Nơi này là hình bộ thiên lao, không cần biết bao nhiêu người bị bắt vào đây, ta sẽ không hỏi ngươi ở bên ngoài có bao nhiêu tiền, cũng không quản ngươi làm quan viên bao lớn, chỉ cần đến nơi đây, là rồng cũng phải cuộn mình lại, là hổ cũng phải tự làm ổ cho mình nằm, tất cả đều phải nghe lời của ta, ta để ngươi sống, ngươi mới có thể sống, ta không cho ngươi sống, vậy ngươi nhất định không thể sống.”

Yến Tam hói đầu nghênh ngang đi lại trong thiên lao, mà phía sau hắn chính là một phạm nhân mới được đưa vào.

"Phạm tội gì?" Yến Tam liếc xéo đối phương.

"Giết người."

"Hừ, xem thường nhất chính là mấy tội phạm giết người như các ngươi, giết mấy người?"

“Đúng vậy..." Phạm nhân hơi ngừng lại: "Một vài người."

"Hừ, không có bản lãnh mới đi giết người, các đại nhân vật ở thành Trường An đều không cần tự mình ra tay, mà làm sao lại đem một loại tiểu nhân như ngươi nhốt vào thiên lao." Yến Tam đi vào một cái phòng giam, nói: "Đi vào đi."

Phòng giam mười phần chật hẹp, ba mặt vách tường, một mặt hàng rào sắt, chỉ có 1 cái cửa sổ nhỏ thông khí.

"Đi vào rồi thì rất khó để ra lại.”

Yến Tam giữ cửa khóa, quay đầu nhìn nam nhân mặc cẩm y ở trước mặt mình, mặt trắng không râu, y phục tơ lụa, hắn không có mặc quan phục, vừa rồi trong đội áp giải tù nhân cũng không để ý tới hắn.

Nhìn hắn như vậy... có vẻ là đến từ hoàng cung.

Nam nhân mặc cẩm y xuất ra một lệnh bài, quét mắt một vòng, eo Yến Tam liền lập tức cúi xuống đi: "Ngài phân phó."

"Không được dùng hình với hắn, một ngày đủ ba bữa, hắn muốn ăn cái gì thì hãy để hắn ăn cái đó, chỉ cần không được ra ngoài, yêu cầu khác tận lực thỏa mãn."

Ách... Yến Tam oán thầm: Đây rốt cục là nhà tù hay phòng trọ hả?

"Đại nhân, hắn ta không phải chỉ là một tên phạm nhân thôi sao?”

"Đừng hỏi quá nhiều." Nam nhân mặc cẩm y quát lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu hướng đến phạm nhân bên kia: "Gia, ta đi trước, ngài có gì cần, cứ việc phân phó cai tù."

Trình Đại Lôi không quan trọng, khoát khoát tay.

Nam nhân mặc cẩm y rời đi, Yến Tam quay đầu lại dò xét phạm nhân, trái xem phải xem, cũng không nhìn ra có cái gì hiếm lạ.

"Cảm thấy ra rất bình thường sao?" Trình Đại Lôi hỏi.

"Ừm, ngươi rốt cục là ai?”

"Đi, kiếm cho gia một chậu nước nóng, trước cứ để gia thư giãn.”

Vào ban đêm, Trình Đại Lôi tựa người trên giường rơm, buồn bực ngán ngẩm ngẩn người.

Ục ục, ục ục

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên chim quốc, Trình Đại Lôi nhất thời tràn đầy sinh lực, dùng ngón tay gõ gõ vách tường.

Không bao lâu, 1 cái đầu ở bên ngoài cửa sổ nhỏ ló ra, là Phi Thiên Cáp Mô Bạch Nguyên Phi.

"Đại ca, ngươi không sao chứ?"

"Tạm thời không có chuyện gì." Trình Đại Lôi hỏi: "Bên ngoài tình huống như thế nào?"

"Quan phủ đang trắng trợn lùng bắt, mà tất cả mọi người đều nghe phân phó của đại ca trước đó, hiện tại đã lặng lẽ rút khỏi thành, bây giờ đang ở Hồ Lô Sơn, hiện giờ trong thành chỉ còn lại mấy huynh đệ.”

"Vậy là tốt rồi, huynh đệ nào có thương vong, thì cho người nhà bọn hắn thêm nhiều ngân lượng, chúng ta cũng chỉ có thể làm những thứ này."

"Đại ca yên tâm, thương vong bên chúng ta cũng không lớn, có mười huynh đệ bị thương, đa phần đều được đại ca cứu mạng, không có đại ca chúng ta đã sớm chết. Lần này đại ca rơi vào thiên lao, các huynh đệ khẳng định sẽ cứu đại ca đi ra."

"Ta còn có một huynh đệ khác cũng bị bắt, hắn gọi là Lâm Thiếu Vũ, ngươi tra một chút xem hắn bị nhốt ở đâu, nhất định phải tìm cách cứu hắn ra.”

"Vâng, huynh đệ bên ngoài cũng đang nghĩ biện pháp, giờ chẳng qua chỉ là thiên lao phòng thủ nghiêm ngặt, lúc ta tiến vào cũng suýt nữa bị..." Phi Thiên Cáp Mô khẽ giật mình: "Đại ca, có người đến, ta rút lui trước."

Sau khi nói xong, Phi Thiên Cáp Mô vô thanh vô tức biến mất, cảm giác giống một con dơi hành tẩu trong đêm.

Hắn vừa đi không lâu, Trình Đại Lôi liền nghe được tiếng bước chân, hắn không khỏi cảm khái: Thính lực của Phi Thiên Cáp Mô thật sự tốt.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right