Chương 332: Nhà Đế Vương Không Có Bằng Hữu

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,686 lượt đọc

Chương 332: Nhà Đế Vương Không Có Bằng Hữu

Thanh Diệp không có nhiều tiếng tăm ở Trường An, trên giang hồ cũng không có mấy danh tiếng, bởi vì danh tiếng của hắn chỉ có một số quan to quyền quý mới biết, bao nhiêu Vương Công Đại Thần, Đại Tướng nơi Biên Cương, đều muốn mời hắn đến thỉnh giáo trí tuệ.

Lời nói như châu ngọc, lời ngọc từ miệng vàng.

Thế nhưng lúc đối mặt với Trình Đại Lôi, Thanh Diệp cảm giác tính ngưỡng của mình nhận được sự khiêu chiến trước nay chưa từng có. Mấu chốt là Trình Đại Lôi tuy nói năng bậy bạ, nhưng có đôi khi hắn vẫn nói nhưng câu rất có đạo lý.

Tỉ như một ngày nào đó, Thanh Diệp thực sự không thể chịu được Trình Đại Lôi, nhân tiện liền nói: "Thí chủ, ngươi phỉ báng Phật hủy Thần, không sợ sau khi chết sẽ phải đi vào địa ngục và chịu đựng nỗi khổ núi đao biển lửa à?"

"Ta cảm thấy Phật...rất độ lượng đi.”

A, nói hình như có chút đạo lý.

Giống như hôm nay, Thanh Diệp trong lòng tự hỏi, hắn thật sự hiếu kỳ không biết góa phụ kia sẽ để cái gì dưới dối. Đệ tử phật gia nha, phải luôn hiểu rõ vạn vật trên đời, không hiểu được chúng sinh thì làm sao phổ độ chúng sinh.

"Mời thí chủ chỉ giáo."

"Trao đổi." Trình Đại Lôi nheo mắt mỉm cười: "Tình huống bên ngoài như thế nào rồi?”

Thanh Diệp hai mắt hơi mở ra, ánh sáng bên trong giống như ngưng kết lại.

"Ngươi sắp chết, mười bốn tháng bảy, xử tử lăng trì."

Khoảng cách mười bốn tháng bảy đã không xa, cổ ngữ nói ngày này là lễ Vu Lan, cửa quỷ mở ra, người chết sẽ quay trở lại thế giới. Ngày này thích hợp thả đèn ở bờ sông, tưởng niệm vong hồn người đã chết, nhớ lại tình nhân cũ, cũng thích hợp để giết những kẻ sát nhân ác độc nhất.

Trình Đại Lôi sau khi bị giam vào thiên lao, không hề bị thẩm vấn, cũng không bị xét xử, mỗi ngày ba bữa cơm đều có, muốn rượu có rượu, muốn thịt có thịt, còn có Thanh Diệp đức cao vọng trọng, lời nói như châu ngọc giúp Trình Đại Lôi an ủi tinh thần.

Đãi ngộ coi như không tệ, nhưng nguyên nhân là, không cần thẩm vấn, cũng không cần xét xử. Một chữ giết này, là sớm đã xác định. Mấu chốt là giết thế nào, sau cùng mọi người vẫn phải thương lượng, tên ma đầu giống như Trình Đại Lôi, chặt đầu thì quá nhân từ, dứt khoát lăng trì đi, 365 đao, trước mặt người trong thiên hạ lăng trì hắn, cũng làm cho người trong thiên hạ nhìn xem, muốn đối phó với Đế Quốc thì sẽ nhận được kết cục gì.

Hoàng Thành, trong ngự thư phòng.

Minh Đế đang sửa sang lại tấu chương ở phía dưới trình lên, đây là một phần tình báo ở khu vực Giang Nam, Giang Nam năm nay công lương chỉ lấy một nửa, nghe nói bởi vì mưa to liên miên, khắp nơi đều ngập úng. Theo thông tin mà Minh Đế có được, Giang Nam năm nay thời tiết tốt, không có thiên tai.

Mà lúc này, một nữ tử đang quỳ dưới chân hắn, tóc dài rủ xuống, như là thác nước bôi đen.

Thời gian từ từ trôi qua, cốc trà trên bàn của Minh Đế đã đổi ba lần, nữ tử kia như cũ vẫn quỳ ở đó, không một tiếng động.

Thật lâu, Minh Đế đem tấu chương khép lại, ánh mắt mới bằng lòng rơi vào trên nữ tử.

"Trở về đi."

"Phụ vương,..."

"Trẫm biết con muốn gì, vì vậy con không cần nói. Con không chỉ là nữ nhi của trẫm, mà còn là công chúa của Đế Quốc, cho nên hãy chừa cho mình một chút thể diện đi.”

Lý Uyển Nhi biết mình là công chúa của Đế Quốc, vì vậy không quản cô hồ nháo bao nhiêu, cũng sẽ không bao giờ nói bất cứ chuyện triều đình nào, trong phạm vi giới hạn.

Nhưng lần này không giống nhau.

"Phụ vương, Trình Đại Lôi tội không đáng chết."

Minh Đế tiếp tục lật xem tấu chương, hắn đã không cho Lý Uyển Nhi nói, như vậy không quản Lý Uyển Nhi nói cái gì, hắn cũng sẽ không nghe thấy.

"Ngài cũng nói Trình Đại Lôi chính là tài năng xuất chúng của Đế Quốc, nhân tài không bám vào một khuôn mẫu nào, hắn còn sống, điều này còn có giá trị hơn là để hắn chết.”

Tấu chương là một phần yêu cầu lương thực của quân Tây Bắc, nơi đó mã phỉ hoành hành, Tây Bắc cần một khoản quân nhu, lương thực để diệt phỉ.

"Trình Đại Lôi có công với Đế Quốc, nhưng chúng ta không ngừng giết chết công thần, lại tạo cơ hội cho gian thần hoành hành, sợ đã để người trong thiên hạ thất vọng đau khổ, cứ thế mãi, Lý thị sẽ mất đi thiên hạ.”

Minh Đế bỗng nhiên mở to hai mắt, bên trong là uy áp của bậc đế quân.

Lý Uyển Nhi biết mình đã làm Minh Đế tức giận, nhưng cô thà để Minh đế tức giận hơn là không phản ứng lại mình.

"Tại sao con nhất định phải cứu hắn, không lẽ hắn chính là người mà con muốn chung sống cả đời?”

Minh Đế giống như không hề tức giận bởi lời nói vừa rồi, ngược lại xách một chuyện không quá thích hợp nói ra.

Lý Uyển Nhi lặng lẽ, lắc đầu: "Nữ nhi cảm thấy, hắn có thể tính là bằng hữu của con."

"Nhà Đế Vương, không có bằng hữu."

Minh Đế đem tấu chương đóng lại.

...................

Thành Trường An, mấy ngày nay có thể nói gà chó không yên, nhưng cũng có thể nói yên lặng như tờ.

Sau chuyện phát sinh ngày hôm đó, quân bảo vệ thành liền bắt đầu trắng trợn lùng bắt, người bình thường trong nội thành, thuật sĩ trên giang hồ đều bị truy nã, trong lúc nhất thời, nội thành thần hồn nát thần tính, trong đại lao kín người hết chỗ. Đương nhiên, lúc này người của Trình Đại Lôi đã rút khỏi, mà mấy đạo tặc còn lại không có vận tốt như vậy, bọn họ bảy tám phần đều bị giam vào tù lao.

Mãn Phúc lâu, là nơi bán vịt quay nổi tiếng nhất thành Trường An, đã truyền qua mấy đời, tất cả mọi người đều nói, ai chưa từng ăn vịt quay ở Mãn Phúc lâu, xem như chưa từng đến Trường An.

Đông Gia Chu lão bản của Phúc mãn lâu đi vào hậu viện, chỉ huy tiểu nhị chẻ củi nấu nước, một mình đi vào hầm ngầm.

Hầm ngầm là nơi tồn trữ rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong không khí lơ lửng mùi vị của một loại thực vật hư thối. Hắn đẩy mấy vò rượu ở góc tường ra, trên mặt đất xuất hiện một cầu thang đi xuống phía dưới.

Bởi vì ba mươi năm trước Nhung Tộc đến tận Trường An, tiến hành cướp bóc đốt giết, sau lần đó, trong nhà của bất kỳ người nào cũng có một nơi để trú ẩn, để tránh Nhung Tộc lại đến tàn sát Trường An.

Căn hầm này đã 30 năm chưa từng sử dụng qua, hôm nay lại vừa lúc phát huy tác dụng.

Bên trong giống như một cái hang chuột, tập trung bảy tám người: A Khổ, A Hỉ, Từ Thần Cơ, Từ Linh, Tần Man, Lâm Xung, Phi Thiên Cáp Mô...

"Chu lão bản, lần này thật sự cám ơn ngươi."

"Chư vị yên tâm, đại ca có ân với ta, hiện tại hắn gặp chuyện, ta làm sao có thể không quản, Trường An chúng ta đều là người có nghĩa khí." Chu lão bản dõng dạc, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đương nhiên, nếu như không phải là các ngươi đem nữ nhi của ta giấu đi, ta cũng không có nói chuyện nghĩa khí như vậy.

"Tình huống bên ngoài như thế nào rồi?”

"Ta nghe người tới tửu lâu ăn cơm nói, triều đình đã ban bố ý chỉ, mười bốn tháng bảy, đại ca sẽ bị xử tử lăng trì trước bàn dân thiên hạ.”

Mười bốn tháng bảy, thời gian chưa được mấy ngày, A Khổ phất phất tay để lão bản rời đi, trong hầm ngầm vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Làm sao xử lý...

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right