Chương 345: Quỷ Kiến Sầu
Lấy tốc độ nhanh nhất tiến lên, không ngủ không nghỉ, xuyên qua khu vực nhiều thổ phỉ, thổ phỉ còn chưa bày mưu tính kế xong, Lam đại tiểu thư đã mang người đi mất.
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư."
Trước mặt là thám tử ruổi ngựa trở về, trên mặt lộ ra biểu lộ kinh khủng.
"Ngài mau đến xem, phía trước!"
"Phía trước làm sao?" Lam Thanh Đình nhíu mày, người này là lão gia tử, vào sinh ra tử bao nhiêu lần, chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay.
"Ngài... Đến xem..."
Kỳ thực chỉ cần vượt qua một con dốc liền có thể nhìn thấy cảnh tượng bên đó, bên trong con mắt màu xanh lục của Lam Thanh Đình, cũng lộ ra tia hoảng sợ.
Dưới sườn núi tán lạc mấy chục bộ thi thể, thân thể bọn họ đã bị chặt đoạn, phế phủ rơi ở bên ngoài, bây giờ thi thể đã hư thối, ruồi vo ve quanh xác chết và vài con chó rừng đang nuốt xác chết.
"Bọn họ có vẻ là thương đội giống như chúng ta, không lẽ gặp phải mã phỉ." Có người hoảng sợ nói, tựa hồ thi thể dưới sườn núi biến thành chính mình.
"Đi mau!
Lam Thanh Đình giật mình, nơi đây tất nhiên có mã phỉ ẩn hiện, thậm chí bọn họ đang ở rất gần đây, nhất định phải sớm rời đi, chỉ hy vọng có thể thoát khỏi.
Nhưng ban đêm hôm ấy liền xảy ra chuyện.
Phía sau thương đội có mấy bóng người, bọn họ điểm bó đuốc, tựa hồ không sợ bị phát hiện, nhưng cũng không vội phát động công kích, chỉ là không nhanh không chậm đi theo.
Người ta nói rằng khi một con sói trên đồng cỏ phát hiện thấy một đàn cừu vàng, nó sẽ không tấn công ngay mà sẽ theo sau. Đợi bầy sói tụ tập ngày càng đông, đến khi vua sói xuất hiện, chúng vồ một cái liền ngã sõng soài. Lúc này, đàn cừu đã nằm co ro trên mặt đất vì sợ hãi.
Phía sau thương đội càng ngày càng nhiều bó đuốc sáng trưng, buổi sáng nhìn không thấy bóng dáng của bọn hắn, nhưng trời vừa tối, bó đuốc liền sẽ đúng hẹn xuất hiện. Hoảng sợ lan tràn trong đội ngũ, người người hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Thẳng đến trong đêm ngày hôm đó.
"Đại tiểu thư, ta mang một đội người đi qua xem một chút." Tất Cát nói: "Xem bọn hắn rốt cục muốn làm gì?”
"Ừm, cẩn thận chút, không cần đánh thì nhất quyết không đánh.”
Tất Cát mang theo một đội người đi qua, tất cả đều là cao thủ trong đội ngũ. Lam Thanh Đình đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, ánh mắt nhìn về nơi có đuốc sáng xa xa.
Cô không biết Tất Cát sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nếu như đối phương có thể nói chuyện, vậy cứ để lại một ít tài vật, nói một số lời như, mỗi khi đi qua con đường này sẽ giao nộp lộ phí tương ứng.
Thương nhân trục lợi, hết thảy đều vì lợi ích.
Chỉ mong đám mã phỉ này không phải là đám người kia thì được rồi.
Thời gian từ từ trôi qua, Tất Cát còn chưa trở về, xa xa bó đuốc chập chờn, chẳng hay có chuyện gì đang xảy ra.
Chính lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, chỉ thấy Tất Cát ngồi trên lưng ngựa chạy tới.
Lam Thanh Đình giật mình: "Tất Cát, tình huống như thế nào, làm sao chỉ có một mình ngươi trở về."
"Đại tiểu thư, là bọn họ a..."
Tất Cát phát ra một tiếng rống, thanh âm kia giống như gặp phải ma quỷ ở trong địa ngục. Lam Thanh Đình kinh ngạc phát hiện, thân thể hắn bắt đầu tản ra, tứ chi cùng thân thể bị tách rời. Giờ phút này Lam Thanh Đình mới phát hiện, Tất Cát sớm đã bị trói lại, mà tứ chi của hắn đã bị chém đứt, sau đó bị dây thừng trói lại một chỗ.
Một tiễn phóng tới, xuyên qua cổ họng Tất Cát, theo thi thể của hắn ngã xuống đất, sau lưng hắn vang lên tiếng vó ngựa nặng nề, có mấy trăm kỵ binh từ trong bóng tối xuất hiện.
Xa xa bó đuốc còn chập chờn, nhưng khi đã gần ngay trước mắt, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy đao đang giơ lên của bọn hắn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mọi người tán loạn chạy đi, trong miệng từng tiếng hô hào: Là bọn họ a, là bọn họ a...
Bọn họ? Biên Thành Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu chiếm cứ trên thảo nguyên, cướp bóc thương gia qua lại, nam nhân thì bị giết tại chỗ, nữ nhân thì bị cướp trở về, nghe nói lúc trời rét lạnh, bọn họ sẽ đem nam nhân chế thành thịt khô.
Không ai muốn đụng phải Quỷ Kiến Sầu, bởi vì bọn hắn giống như động đất, bão tố, biển động, thuộc về thứ không thể đối kháng.
Sát lục bắt đầu trong đêm, đến rạng sáng thì kết thúc, dưới bầu trời nhợt nhạt, vô số cỗ thi thể ngã trên mặt đất, máu bốc ra mùi tanh gây mũi.
Lam Thanh Đình được người của cô hộ tống, cưỡi 1 con khoái mã trốn thoát, sau lưng mã phỉ đuổi theo, giống như một trò chơi đuổi bắt, mũi tên theo tiếng xé gió bay tới, từng người bên cạnh Lam Thanh Đình lần lượt ngã xuống.
Sau cùng chỉ còn lại mình cô, mà mã phi sau lưng thì ngày càng tiến lại gần.
Bỗng nhiên, ngựa dưới thân vấp ngã, nằm trên mặt đất sùi bọt mép, Lam Thanh Đình cũng bị té lăn trên đất.
Cô ngẩng đầu, phát hiện có một người đứng trước mặt mình, ánh mắt đen nhánh, 1 tà áo bào trắng tinh.
"Cứu ta, cứu ta!" Lam Thanh Đình lập tức cầu khẩn, chợt nhớ tới đối phương chỉ có một người, mà mã phỉ sau lưng lại người đông hung dữ: "Ngươi đi mau, ngươi đi mau..."
Nam nhân không có trả lời, vươn tay lấy đi hắc sa trên mặt cô, một khắc này Lam Thanh Đình vậy mà quên ngăn cản.
Hắc sa bong ra từng màng, lộ ra một gương mặt hoàn mỹ, nam nhân sững sờ, nhất thời lại có chút ngốc nghếch.
"Ngươi thật là dễ nhìn."
Con mắt màu xanh lục, ông mi xám đen khẽ chớp, khuôn mặt dưới hắc sa oánh nhuận như ngọc, trắng nõn như ngà voi.
Lam Thanh Đình không phải là một cái kẻ xấu xí, khuôn mặt dưới hắc sa cũng không bị phỏng lửa hay dữ tợn, mà hoàn mỹ như là ma quỷ.
Như thế, cũng khó trách nam nhân vừa mở miệng, câu nói đầu tiên chính là cảm thán.
Lam Thanh Đình mặt ửng hồng, mặc dù mã phỉ sau lưng đang rất gần, nhưng cô vẫn đỏ mặt. Vô ý thức muốn nói: Ngươi cũng rất đẹp.
Nam nhân vóc người không cao, gương mặt có chút non trẻ, ánh mắt nhấp nhô, giống như ngôi sao đen.
"Ngươi đi mau, mã phỉ... Là mã phỉ..."
Lam Thanh Đình nghẹn ngào hô to, bởi vì quá khẩn trương mà hô hấp dồn dập, sợ hắn còn không biết mã phỉ đáng sợ, giờ phút này trên mặt vậy mà không có phản ứng gì, thiếu niên đẹp mắt như vậy, thực sự không đáng để chết dưới đao của thổ phỉ.
"Ngươi đi mau a, hỗn đản!" Lam Thanh Đình nhịn không được trách mắng.
Tiếng vó ngựa gào thét, mười mã phỉ đem hai người vây quanh, trái tim của Lam Thanh Đình phanh phanh nhảy loạn, nắm chủy thủ bên hông chuẩn bị đâm vào cổ họng.
So với chết, thì việc rơi vào tay của những tên thổ phi này mới thật đáng sợ.