Chương 348: Sương Mù Có Độc

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,146 lượt đọc

Chương 348: Sương Mù Có Độc

Cung Phù không hề bối rối, bố trí công việc phòng thủ một cách có trật tự, lấy cổng thành bị bỏ hoang làm trung tâm, bên ngoài lấy gỗ khô, đá lớn bố phòng, dạng này là để ngăn chặn sự tấn công của kỵ binh.

Cung Phù không phải Long Vệ, chỉ là Ngư Vệ, do tài năng cá nhân nên sức chiến đấu cá nhân không được nâng cao. Nhưng hắn tâm tư cẩn thận, cẩn thận đến cấp độ vô tình. Bởi vậy trong nội bộ Ngư Long vệ, chính Long Vệ có thực lực mãnh mẽ, nhưng đáy lòng cũng rất bội phục Cung Phù.

"Công chúa điện hạ, người có thể lên trên thành lâu, nơi này lát nữa khẳng định sẽ có người chết.”

"Hết thảy đều nghe cung thị vệ."

Minh Ngọc đi ra xe ngựa, mang Ngọc Quan, khoác cẩm y, được cung nữ đỡ xuống xe. Lần này trừ thị vệ hộ tống, còn có hơn mười cung nữ và thái giám đi theo chiếu cố. Những người này không hề có lực chiến đấu, dĩ nhiên cũng phải sắp xếp họ đến nơi an toàn.

Minh Ngọc không vội lên thành lâu, trước tiên ở trong đội ngũ đi một vòng, chào hỏi từng người một. Chỉ nói nhờ có chư vị chiếu cố, thật sự đã gây phiền phức cho chư vị.

Không kiêu ngạo không tự ti, không quá phận khách sáo, lại cũng không cao cao tại thượng.

Tiếu Trúc suýt nữa kích động đến rơi nước mắt, về phần người trong giang hồ như La Tửu đều có mấy phần cảm động. Cung Phù nhìn thấy một màn này, trong lòng âm thầm cảm khái: Lúc trước chỉ nghe nói Minh Ngọc công chúa điêu ngoa tùy hứng, đanh đá vô cùng, hôm nay xem ra, truyền ngôn vẫn là không đáng tin. Minh Ngọc công chúa có tri thức hiểu lễ nghĩa, vui vẻ tự nhiên, trách không được tại Đế Quốc có nhiều công chúa như vậy, nhưng Minh Đế lại sủng ái cô nhất.

Trong một đêm, Cung Phù đã bố trí xong phòng ngự, sau đó chính là chờ đợi, chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Một phương ôm cây đợi thỏ, một phương trong rổ bắt rùa, chỉ là không biết trong trò chơi săn mồi này, ai là con mồi, ai là thợ săn.

Sáng nay sương mù dày đặc dưới cổng thành bao phủ trời đất, ai nấy như lạc vào chốn thần tiên, cũng như người nhập vào quỷ vực

Cung Phù trong lòng nhấc lên, bởi vì sương mù dày đặc, tầm mắt của hắn cách xa không tới trăm mét, với tốc độ của kỵ binh, có thể đi tới trước đội hình vài hơi.

Hôm nay nếu như Mã phỉ xông lại, tình huống cũng không lạc quan.

Cung Phù sụt sịt cái mũi, trong không khí có cỗ mùi lạ, hút vào bên trong mũi, cổ họng liền có cảm giác đau rát.

"Không tốt, trong sương mù có độc." La Tửu phản ứng đầu tiên, trong miệng rống to.

"Mọi người dùng bố che khuất miệng mũi, không được hít khói trong sương mù." Cung Phù lập tức ra lệnh.

Đây là Ngư Long vệ, năng lực ứng biến của bọn họ cực kỳ kinh người, thế nhưng bên quân thủ thành của Tiếu Trúc không có vận khí lớn như vậy, bọn họ có người bị khói sặc đến ho khan, có người khom người không ngừng nôn mửa.

Nơi xa, điểm mấy đống lửa, trong đống lửa chẳng hay thêm thứ gì, theo cơn gió thổi đến nơi đây.

Trên mặt Mã phỉ đằng sau đống lửa đều mang vải đen, thiếu niên mặt búp bê ngồi trên lưng ngựa, hơi híp mắt lại, trong miệng thốt ra một chữ.

"Giết."

Úc!

Như là tiếng gào của sói, tiếng vó ngựa giống như nổi trống, đại quân liền o ép nhào tới.

Quỷ Kiến Sầu thân là thủ lĩnh của mười ba nhà Mã phỉ ở Biên Thành, vì hành động lần này, xuất ra hơn năm ngàn người.

Không phải tự nhiên mà Quỷ Kiến Sầu hùng hổ đến như vậy, mà lần này là do tin tức phán tán trong giới lục lâm, ai cũng muốn đoạt được Minh Ngọc công chúa. Ở một mức độ nào đó, đây đã trở thành một sự kiện lớn trong giới Lục lâm, giống như cuộc thi võ Cử ở thành Trường An, ai có thể đoạt công chúa, người đó liền có thể kiêu ngạo trước đám đông.

Quỷ Kiến Sầu cũng muốn mặt mũi tốt. Mà việc này lại cách hắn rất gần, ra Tịch Chiếu Quan chính là địa bàn của hắn, làm sao có thể để cho người khác vượt lên trước.

Cung tiễn từ trong sương mù khói trắng bắn ra, lao đến đón đầu đám Mã phỉ đang công kích. Năng lực phản ứng của Ngư Long vệ tuyệt đối vượt qua sự đoán trước của Quỷ Kiến Sầu.

Mà trong sương mù khói trắng khiến tâm tình Cung Phù không tốt, sương trắng ảnh hưởng đến thị lực, phòng ngự như vậy chỉ là bắn không trúng mục tiêu, sát thương có hạn, nhưng tiêu hao cung tên lại rất lớn.

Cung Phù bố trí rất thỏa đáng, phản ứng cũng không chậm, trình độ nào đó, hắn đã làm đến hắn phạm vi năng lực tốt nhất.

Thế nhưng, dưới tình huống binh lực của đối phương chiếm ưu thế thì phần thắng của phe mình cũng không lớn.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, phe mình một thứ cũng không chiếm, mà nếu thua, tựa hồ cũng có lý do chính đáng để thua.

Nhưng Cung Phù còn không muốn nhận thua, bởi vì chữ thắng này, đối với một người nam nhân mà nói, rất quan trọng.

Cung Phù đang đợi, đợi cho sương mù dày đặc tan đi, sau đó cầm đao quyết chiến với đám Mã phỉ.

"Hổ gia, ngươi xông ra đi, đi Tịch Chiếu Quan điều binh, nói chúng ta đã đem Quỷ Kiến Sầu kéo đến, chỉ cần đại binh tới, liền có thể đem bọn hắn một mẻ hốt gọn."

Một hán tử lưng hùm vai gấu bất đắc dĩ thu hồi đao của mình, miệng bên trong mắng một tiếng: "Ha ha, ta còn muốn giết đến thống khoái."

Đối mặt kỵ binh Mã phỉ tấn công, Cung Phù triển khai phản công kích, lấy kỵ đối với kỵ.

Đế Quốc cùng Nhung Tộc chiến tranh, Đế Quốc một mực bị kỵ binh Nhung Tộc áp chế. Bao lần người đế quốc vắt hết óc, suy nghĩ biện pháp khắc chế kỵ binh Nhung Tộc, có người đưa ra, muốn lấy kỵ đối với kỵ, bồi dưỡng kỵ binh đế quốc.

Tuy nhiên, biện pháp này có độ khó khăn quá lớn, thứ nhất Đế Quốc không hề có ngựa tốt, thứ hai, Đế Quốc không có đất đai để bồi dưỡng kỵ binh, mà kỵ thuật là huyết thống thiên phú của Nhung Tộc.

Nhưng hôm nay tình huống khác biệt, thứ nhất Mã phỉ không phải Nhung Tộc, thứ hai, Ngư Long vệ không thiếu tiền.

Bọn họ có đủ tư cách để triển khai kỵ binh đối kháng lại.

Giống như hai dòng nước lũ đụng nhau, Mã phỉ tán loạn dưới sự tấn công của Ngư Long vệ. Lần này đội ngũ hộ tống hòa thân, Minh Đế phái ra mười tên Long Vệ, nhưng đừng nhìn chỉ có mười người, mà mỗi người đều có thực lực ngang bằng với Thanh Diệp, bọn họ trong lần chiến đấu này phát huy tác dụng rất lớn

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right