Chương 355: Lấy Ba Đánh Một
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm của Lý Uyển Nhi, Trình Đại Lôi vẫn ngỡ rằng mình đã bị phát hiện, có tật giật mình hắn hỏi: "Thế nào, cần ta đưa khăn tắm à?"
"Không, không có gì, nơi này trống không, nếu không có người nói chuyện, cảm giác giống như chỉ còn lại mình mình."
Hóa ra không có bị phát hiện, Trình Đại Lôi lại đem kiếm cầm lên.
"Trò chuyện cái gì nha?"
"Kỳ thực cũng không có gì để nói, đúng, ngươi tại sao muốn dùng búa, cầm cũng khó nhìn, mang theo cũng không tiện."
"Cô thì biết cái gì, ta là chanh võ, còn có thêm thuộc tình phụ gia, cho tòa kim sơn cũng không đổi a."
"Chanh võ?" Lý Uyển Nhi lắc đầu, lấy tay vung lên bọt nước: "Có đôi khi ngươi nói chuyện rất kỳ kỳ quái quái, ta nghe cũng không hiểu."
"Ha..."
Lý Uyển Nhi hé miệng mỉm cười, còn đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên thấy Trình Đại Lôi mang theo một thanh kiếm từ trong xe ngựa nhảy ra.
Lý Uyển Nhi lập tức đem thân thể chìm vào trong nước, chỉ có một cái đầu nổi lên trên mặt nước.
"Ngươi tên hỗn đản, ta biết ngay ngươi..."
Trình Đại Lôi run tay ném qua đến một kiện áo choàng, lạnh mặt nói: "Giấu kỹ, có người tới."
Lý Uyển Nhi giật mình, còn chưa lấy lại tinh thần, liền nghe một thanh âm vang lên.
"Trình đương gia quả nhiên có thính lực tốt, bội phục bội phục."
Một nam nhân mặc áo thư sinh của Nho gia xuất hiện, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, lắc lư ba bước, giống như một người biết chữ. Chỉ là áo choàng trên người hắn rất rộng, giống như đang mặc đồ của người khác vậy. Mà khuôn mặt của hắn, đỏ bừng như uống rượu, miệng con cóc và một nốt ruồi trên sống mũi.
"Tại hạ là Sát thủ thư sinh, hân hạnh được gặp Trình Đương gia.”
Sát thủ thư sinh Nhậm Đức Địch, là một sát thủ nổi danh trên giang hồ, lấy thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại ra dáng văn vở đầy mình, ngay cả Trình Đại Lôi ở Trường An cũng đã nghe qua tên tuổi của hắn.
Người của Thôi tướng.
"Mấy ngày nay ta gặp rất nhiều người, mỗi người xuất hiện đều là một bộ dáng sẽ ăn chắc ta, sau đó..." Trình Đại Lôi nhún nhún vai.
"Trình đương gia có thể thử một chút, ta cũng sẽ không giống như bọn họ."Nhậm Đức Địch đã rút ra trường kiếm bên hông.
"Không nóng nảy, chờ người tới đủ." Trình Đại Lôi nói.
"Chờ người tới đủ, còn có người khác?" Nhậm Đức Địch có chút giật mình.
"Ha-Ha, họ Trình, ngươi quả nhiên có tài, Lão Viên ta không hề nhìn lầm ngươi."
Một hán tử từ trong bụi cỏ đứng lên, dáng người giống như cột điện, tóc tai màu đỏ kỳ quái
"Quỷ tóc đỏ Viên Tổ." Nhậm Đức Địch nhận ra hắn.
Quỷ tóc đỏ Viên Tổ, thủ lĩnh của thủy tặc ở Liêu Sơn, người này từ trước đến nay luôn luôn cô độc, nhưng mười tám nhà Thủy Trại ở Liêu Sơn đều nghe lời hắn, bởi vì không có ai đánh thắng được hắn.
Lý Uyển Nhi tránh trong nước, tâm thần bất định bất an nhìn một màn này, đối phương có hai người, không biết Trình Đại Lôi có thể ngăn cản hay không.
Trình Đại Lôi nhìn phía xa, bất lực nói: "Đều đã đến, ngài cũng đừng che giấu, ra đi."
"Hòa thượng đã nói trước với ta, ngươi quả nhiên có chút ngoài dự liệu."
Chỉ thấy trong bụi cỏ xa xa chậm rãi đi ra một người, trong tay giơ cao một chiếc ô đen, nhìn tuổi khoản chừng bốn mươi.
Trời trong bung dù, Lữ Khách Chu Sương.
Hòa thượng, đạo sĩ, đồ phu, ma bài bạc, người say... hội tụ thành 36 Long Vệ, mà người trời trong bung dù Lữ Khách Chu Sương cũng là một trong 36 Long Vệ đó.
Ba người xuất hiện, mỗi người chiếm một phương, phía sau Trình Đại Lôi là hồ nước, trong hồ nước là Lý Uyển Nhi.
Bây giờ Sát thủ thư sinh muốn giết mình, quỷ tóc đỏ đối với việc giết được mình hay không cũng không quan trọng, hắn đến là vì muốn cướp công chúa, Lữ Khách muốn dẫn công chúa đi, thuận tiện giết mình, mà Trình Đại Lôi lại muốn đưa công chúa rời đi.
Nếu vẽ một đường thẳng, ngươi sẽ thấy tất cả mối liên hệ và mâu thuẫn giữa bốn người.
Trình Đại Lôi cảm giác có chút đau đầu, tình huống của ba người bên kia cũng không kém. Bốn người đều thuộc về cường giả, nhưng tuyệt không có mạnh đến không nhìn những người khác tồn tại cấp độ. Sau đó bốn người đề phòng lẫn nhau, lẫn nhau cảnh giác.
"Nếu không, chúng ta chơi một vòng mạt chược, người nào thắng thì người đó được quyền tính toán." Trình Đại Lôi ra chủ kiến.
"Trình Đại Lôi, trên đường đi, ngươi đã giết chết mười một vị cao thủ trong giang hồ, một kẻ sát nhân như ngươi, hôm nay ta tuyệt đối không thể để ngươi lưu lại trên đời này." Lữ Khách.
Trình Đại Lôi bĩu môi, không thèm phản ứng đến hắn.
"Người ta muốn giết hắn, hắn chẳng lẽ không xuất thủ, hay muốn đứng chờ người đến giết." Sát thủ thư sinh nói: "Ngươi đúng là đầu óc có vấn đề.”
Sau đó, Sát thủ thư sinh chuyển hướng đến Trình Đại Lôi: "Chỉ cần so bản lĩnh, nếu ngươi thẳng, có thể thoải mái giết ta.”
"Ta cùng bọn hắn không giống nhau, ta không giết ngươi." Quỷ tóc đỏ nói: "Đưa công chúa cho ta là được, để ta đem nàng về làm vợ.”
Trình Đại Lôi đầu càng thêm đau, hắn bỗng nhiên chỉ vào quỷ tóc đỏ: "Trước hết giết hắn."
Nhìn hai người kia còn chưa rõ ràng, Trình Đại Lôi nói: "Ngư Long vệ sẽ không để cho công chúa rơi vào tay sơn tặc, ta cũng nghĩ Thôi tướng cũng không muốn một màn này xảy ra.”
"Ngươi tên tiểu tử này, ngươi là thứ gì a, chúng ta đây là đồng hành.”
"Đồng hành mới chính là oan gia." Trình Đại Lôi nhào về phía quỷ tóc đỏ.
"Tốt!"
Lữ Khách Chu Sương nói một tiếng, nhào về phía quỷ tóc đỏ, Sát thủ thư sinh khặc khặc cười, cũng nhào về phía quỷ tóc đỏ.
Bốn người tụ họp, binh giáo sáng trưng. Dù sắt của Chu Sương cũng hợp lại, buộc thành một đạo thương, chỉa về phía…Trình Đại Lôi.
Kiếm thứ nhất của Trình Đại Lôi là đâm về phía Sát thủ thư sinh, kiếm của Sát thủ thư sinh cũng đâm về phía Trình Đại Lôi, trong miệng còn hô to:
"Giết quỷ tóc đỏ."
Quỷ tóc đỏ cầm 1 cây đại đao đứng ở nơi đó có chút ngẩn người.
"Ta nên đánh ai đây."
Hắn thấy không có ai công kích Chu Sương, vậy cứ để ta đánh ngươi đi. Vung đại đao bổ về phía Chu Sương.