Chương 362: Vương Thành Nhung Tộc

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,274 lượt đọc

Chương 362: Vương Thành Nhung Tộc

Trình Đại Lôi nhéo nhéo cái mũi của cô, nói: "Nghĩ nhiều như vậy, dù sao đến ngày mai, mọi chuyện đều kết thúc.”

"Đúng vậy, đến ngày mai hết thảy đều kết thúc."

Lý Uyển Nhi nhẹ nhàng nói một tiếng, đem bả vai lệch qua đầu vai Trình Đại Lôi, nhìn ra phương hướng xa, chỉ thấy mặt trời chiều ngã về tây, hồ nước từ xanh thẳm biến thành vàng rực, sóng nước lấp loáng.

Trời chiều dần dần chìm vào đáy hồ, khi tia sáng cuối cùng của bầu trời biến mất, Lý Uyển Nhi dần dần thiếp đi.

Trình Đại Lôi dời đầu của cô đi, đặt cô vào trong xe ngựa, lắc đầu, ở trên người đắp thêm một tấm chăn mỏng cho cô

Sau đó, Trình Đại Lôi rời xe ngựa, thân ảnh biến mất ở bên hồ.

Đêm đến, bầu trời đầy sao, sương giá bắt đầu rơi, rốt cuộc đêm thu trên đồng cỏ hơi lạnh, thân thể Lý Uyển Nhi vô thức cuộn thành một đoàn, thít chặt giống như một con mèo nhỏ.

Gần như bị đánh thức trong tiềm thức, Lý Uyển Nhi từ trong xe ngựa ngồi dậy, không gian im lặng đến cực kỳ khủng bố đè ép cô, chung quanh cũng không thấy bóng dáng Trình Đại Lôi đâu nữa.

Cô không có lên tiếng, đi ra xe ngựa, bên ngoài vẫn như cũ, không nhìn thấy Trình Đại Lôi, bầu trời đầy sao, nước hồ óng ánh, cỏ dại phủ đầy sương lạnh… Rồi bóng tối bao trùm và cái lạnh quét qua.

Cô rốt cục ý thức được một sự thật: Trình Đại Lôi đã đi.

Vương Thành Nhung Tộc ở ven nữ nhi hồ, so sánh với thành Trường An, nơi này quả thực không đáng để nhắc tới.

Thành bên ngoài tràn ngập hoàng thổ, bán kính không đến mười dặm, rốt cuộc so với một Đế Quốc được xây dựng lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc hoàng hôn, thì bọn trẻ vẫn thích lăn lộn trên thảo nguyên hơn.

Một ngày này, là lễ hội Thần Lửa của Nhung Tộc, nội thành cử hành hoạt động chúc mừng rất lớn. Mọi người tập hợp một chỗ, chúc mừng ngày lễ này, cầu nguyện năm sau cây rong um tùm, gia súc thành đàn.

Lễ hội Thần Lửa đối với Nhung Tộc là một ngày lễ rất quan trọng, trong ngày lễ này, nam nhân trên mười bốn tuổi ở Nhung Tộc có thể thông qua đấu vật quyết ra thắng bại, sau cùng người thắng sẽ được Vương Nhung Tộc ban thưởng lễ vật, đồng thời cùng có quyền lựa chọn tùy ý một người bên trong bộ lạc để trở thành thê tử của hắn.

Đại tiệc đã bắt đầu từ ba ngày trước và hôm nay càng náo nhiệt hơn, cả tòa thành trì giống như một thành phố không bao giờ ngủ, mọi người ca múa uống rượu, thẳng đến bình mình mới nghỉ.

Hô Duyên Bạt thân là vua của toàn bộ Nhung Tộc, dĩ nhiên không có bồi tiếp mọi người cùng nhau thâu đêm suốt sáng, bất quá hắn cũng đến khuya mới trở lại Vương cung.

Tuy tuổi đã gần lục tuần, nhưng Hô Duyên Bạt vẫn có thể lực không tệ, trong lồng ngực của hắn giống như có lửa đốt, lửa không tắt, hắn cứ vẫn mê ngựa tốt, rượu ngon và nữ nhân trên đời.

Tuổi già của một người thường bắt đầu từ việc mất đi ham muốn.

Hôm nay uống nhiều rượu, cảm thấy lửa giận trong lồng ngực càng thêm nóng, hắn một mình đi vào tẩm cung.

Hô Duyên Bạt có bao nhiêu thiếu nữ, sợ chính hắn cũng không rõ lắm, bên trong những nữ nhân này thậm chí còn có biểu muội, đường tỷ của hắn... Dù sao những việc như vậy, ở Nhung Tộc đã trở thành thói quen, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái.

Trước mắt, Hô Duyên Bạt thích nhất là cháu gái nhỏ của mình, đối phương mới mười sáu tuổi. Dù sao, đối với một cái lão nhân mà nói, hương thơm trên người thiếu nữ ở độ tuổi thanh xuân và cơ thể trắng như sữa của cô sẽ khiến cho hắn cảm thấy mình không hề già.

Hắn đi vào tẩm cung, nhìn thấy một bóng lưng ngồi trên ghế, trên người mặc một chiếc áo choàng màu hồng. Thân thể mềm mại, đường cong lung linh, tựa như tiếp thêm lửa vào ngực của hắn, khiến toàn thân hắn đều nóng bừng.

Hắn như dây cung đã lên tiễn, đã không phát không được, rượu là bà mối, hôm nay Hô Duyên Bạt đã uống rất nhiều rượu.

Hắn vươn tay, muốn chạm vào bờ vai của đối phương, lúc này, mỹ nhân mỹ miều chầm chậm nghiêng đầu lại.

Đậu phộng!

Hô Duyên Bạt mở to hai mắt, miệng suýt nữa bị liệt đến tận lỗ tai, nếu như đang mong đợi là một mỹ nhân mảnh mai bỗng nhiên biến thành hung tợn dữ tợn, ai cũng sẽ ồ lên như hắn.

Quần áo của ta đã thoát hết mà ngươi lại cho ta xem cái cảnh này.

Sau đó, Hô Duyên Bạt nhìn thấy một thanh kiếm, một thanh kiếm rất nhanh.

Một chút ánh sáng lạnh lẽo giãn ra trong con ngươi, trực tiếp cắm vào trong khuôn miệng đang mở rộng của hắn, hắn còn chưa kịp phát ra âm thanh thì đã chết.

Trình Đại Lôi...Cũng chính mỹ nhân yểu điệu kia, đứng thẳng người, quần áo vốn dĩ không vừa đã bị hắn xét nát.

Ai, hóa trang thành nữ nhân thật sự rất khó a!

Trình Đại Lôi dưới giường lôi ra một mỹ nhân thoát y, lúc này tay chân đều bị trói, miệng bị nhét tất, trợn mắt ngoác mồm nhìn Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi vỗ về cơ thể như ngọc của cô, đầu ngón tay trơn nhẵn, khiến trong lòng của hắn có mấy phần lưu luyến.

Làm vua của thảo nguyên đúng là tốt…

Trình Đại Lôi trong lòng cảm khái một tiếng, ba chân bốn cẳng thay đổi y phục của mình, lại đem y phục của nữ nhân lau sạch máu trên kiếm, cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh, không có âm thanh gì, xem ra còn chưa bị phát hiện.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn mình nghĩ.

Trình Đại Lôi thu lại kiếm, lặng lẽ đẩy mở cửa sổ, trốn vào bóng tối như một chú chim sơn ca yên tĩnh, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

...

Ven Nữ nhi hồ, đêm lạnh như nước.

Lý Uyển Nhi ôm đầu gối ngồi ở trên xe ngựa, ngẩn người nhìn hồ nước. Cô đã ngồi như vậy rất lâu, thẳng đến khi sương lạnh thấm ướt quần áo, cô vẫn như cũ ngồi đó không nhúc nhích.

Trên thực tế, Lý Uyển Nhi cũng không muốn đi Vương Thành Nhung Tộc, trở thành sứ giả hòa bình cho hai tộc. Thế nhưng, Minh Ngọc công chúa lại nhất định phải làm như thế, vì hòa bình của hai tộc mà hi sinh.

Kỳ thực từ sau khi rời Trường An, thân phận Lý Uyển Nhi tromg cơ thể cô đã chết, cô không tiếp tục tùy hứng, đương nhiên cô cũng sẽ không còn trả giá cho sự tùy hứng của mình. Cô phải học cách trở thành một công chúa thực sự và chịu trách nhiệm về thân phận của mình.

Một đường từ Trường An đi tới đây, cũng là quá trình kết liễu cuộc đời mình. Cô đang học cách làm một số việc, quan tâm đến cảm xúc của thủ hạ, coi thường sinh tử, làm quen với sự hi sinh, không quản là của người khác hay của mình. Có một số việc nhìn qua có chút chật vật, buồn cười, nhưng trong lòng Lý Uyển Nhi vẫn không nhận thua, vẫn liên tục vùng vẫy.

Nhưng cuối cùng cô vẫn bị giết chết, điêu ngoa, tùy hứng, ngây thơ biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn người gọi là Minh Ngọc công chúa sống trên đời.

Vốn dĩ, cô nghĩ rằng mình đã làm điều đó, thẳng đến, tên sơn tặc kia xuất hiện ở trước mặt mình, chỉ cho cô một con đường khác.

Sau đó, Lý Uyển Nhi người được cho là đã chết, lại sống một lần nữa, khôi phục một chút sinh khí, ồn ào nháo ta sẽ không muốn làm.

Rốt cục phải nên làm gì đây?

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right