Chương 375: Điên Vì Rượu
Đến nửa đêm, Tần Man cùng Triệu Tử Long trở về, biểu thị tin đã đưa đến. Trình Đại Lôi đành phải cùng mọi người chờ đợi, thời gian thật sự không còn nhiều lắm, nếu ngày mai không phải chuộc thân, mà là quan binh diệt phỉ, thì hàng phòng ngự của mọi người... Có lẽ chỉ có thể dựa vào Bạch Cự xà trong tụ nghĩa sảnh.
Vào rạng sáng ngày hôm sau, bình minh ló dạng ở phía đông, Trình Đại Lôi đột nhiên nhìn thấy những cánh buồm xuất hiện trên mặt nước ở đằng xa. Hắn đánh thức mọi người, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
"Đầu thuyền hình như là một vị phu nhân?" Triệu Tử Long có thị lực rất tốt, phát hiện ra đầu tiên.
"Xuân ca, Xuân ca..."
Phu nhân kia một đường la hét chạy đến, ở cạnh bờ ôm lấy Tây Môn Xuân Trường đang lảo đảo, gấp đến độ nước mắt đã rơi xuống.
Trình Đại Lôi nhìn vị được gọi là Mai tỷ phu nhân, cũng chẳng trách Tây Môn Xuân Trường không ưu thích nàng, người này mặt rỗ, eo cỡ thùng nước, khiến người ta không khỏi nhàm chán.
"Chư vị Đại Vương, tất cả rượu muốn đều ở trên thuyền. Cầu xin ngài, hãy để cho phu quân của ta được sống."
"Thả người, dỡ hàng." Trình Đại Lôi cũng thở dài một hơi.
Mọi người dỡ rượu xuống thuyền để Tây Môn Xuân Trường đi, khi mọi việc xong xuôi thì mặt trời đã ló dạng từ đằng đông, trong bãi đầy những chum rượu.
"Đương gia, ngài định thiêu chết Cự xà bằng số rượu này à?" Từ Thần Cơ.
"Thiếu cái gì, ta muốn chuốc say nó.”
"Chuốc say?" Từ Thần Cơ nói: "Đây là muốn dâng rượu đầu hàng cho Bạch xà vương à? Nó có thể uống sao?”
Trình Đại Lôi không muốn phản ứng đến ông ta, hắn hạ lệnh cho đám người chuyển vò rượu vào sâu trong đảo.
Đêm qua, cự xà kia cũng không đuổi theo, giờ phút này nó vẫn như cũ chiếm cứ trong tụ nghĩa sảnh, thân rắn giống một tòa núi nhỏ.
"Rượu, rượu."
Trình Đại Lôi vẫy tay sau lưng, một vò rượu được đặt vào trong lòng bàn tay hắn. Trình Đại Lôi gõ vào vò rượu, lẻn vào sân bằng kỹ thuật hộ thân cực nhanh rồi nhanh chóng rút lui.
Trận chiến ngày hôm qua đã để lại một cái bóng quá lớn đối với hắn, trong lòng của Trình Đại Lôi thật sự rất sợ Bạch Cự xà .
"Uống à, uống à?" Trình Đại Lôi trốn về phía sau, cứ luôn miệng lẩm bẩm.
Mọi người đứng xa xa nhìn theo, hương rượu lan tràn trong sân, Bạch Cự xà mở mắt ra, nhìn vào mặt nó, Trình Đại Lôi cảm giác được, bên trong chính là vẻ cao cao tại thượng, coi thường người khác.
Thật sự không thể xem cự xà này chỉ là một con súc sinh, thân thể to lớn như vậy, cũng không biết nó đã sống được bao nhiêu năm, sợ rằng đã biến thành yêu.
"Đương gia, nó không uống, kế hoạch của ngài thất bại." Từ Thần Cơ.
"Kế hoạch của ta thất bại, ngươi có cần khua chiêng gõ trống chúc mừng à?" Trình Đại Lôi lườm ông ta một cái, nói: "Lương khô, mau lấy lương khô thấm rượu rồi ném vào.”
Mỗi người đều mang theo một cục bột đậu hỗn hợp, trên đường không có thức ăn, cho nên chỉ đành lấy bột đậu này, pha thêm xí nước rồi nhét vào bao tử cho đỡ đói. Trình Đại Lôi vừa hạ lệnh xuống, đám người cũng bắt đầu hành động, bọn hắn đem lương khô trên người ngâm vào rượu, sau đó dùng lá cây gói lại rồi ném vào trong sân.
Lần này coi như đập thuyền, nếu hôm nay không thể xử lý Bạch Cự xà , bữa ăn về sau của mọi người cũng không biết đào đâu ra.
Mấy trăm cân lương khô ném vào trong sân miếng nào cũng vương vãi, mùi rượu tỏa ra nồng nặc. Trình Đại Lôi căng thẳng, nếu như cự xà không mắc mưu, hắn chỉ có thể đi bắt trộm gà vịt ở khắp vùng này mà thôi.
Tình trạng của Bạch Cự xà thật ra rất tệ, không phải là không muốn rời sân, mà do xung quanh tất cả đều là Hùng hoàng, tràn ngập một loại mùi vị làm nó chán ghét. Lúc này, mùi rượu tản ra trong nháy mắt, làm tiêu tan mùi Hùng hoàng xung quanh, nó đã bắt đầu chuẩn bị động đậy một chút rồi.
Trình Đại Lôi đánh giá cao súc sinh này, súc sinh chính là súc sinh, vĩnh viễn không có khả năng IQ như nhân loại, Ngay cả khi con người bị bỏ lại và lớn lên trên một hòn đảo hoang, cuối cùng hắn ta sẽ chỉ là một kẻ ngốc.
Thân thể của nó bắt đầu vặn vẹo, lưỡi rắn cuốn lấy lương khô trên mặt đất, gần như trực tiếp hút nó vào bụng.
"Động rồi, động rồi."
Trái tim của Trình Đại Lôi phanh phanh nhảy lên, giống như mở được một tấm vé độc đắt trong đợt xổ xố lớn nhất. Hắn nhìn thấy con rắn khổng lồ đang nuốt chửng rượu và thức ăn trên mặt đất, sau đó từ từ di chuyển cơ thể về phía vò rượu đã được mở nắp.
"Rượu, rượu, rượu."
Trình Đại Lôi kêu gọi về phía đằng sau lưng, đem từng vò từng vò rượu đưa vào sân trong, sau khi để xuống lại cấp tốc rút lui.
Cuối cùng, Trình Đại Lôi cũng không biết mình đã qua lại bao nhiêu lần, thẳng cho đến khí sức lực bắt đầu cạn kiệt.
"Rượu, rượu, rượu."
Trình Đại Lôi ngoắc tay về phía sau lưng.
"Đại đương gia, chúng ta hết rượu rồi.”
Trình Đại Lôi sững sờ, nhìn thấy đám người sau lưng đều đã hai bàn tay trắng.
"Đem rượu bên bờ chuyển tới đây.”
"Đều đã chuyển hết, tất cả rượu đều ở nơi này..." Từ Thần Cơ chỉ chỉ trong sân: "Đều ở nơi đó á."
Ánh mắt của Trình Đại Lôi nhìn đi qua, gặp đầu của Cự Xà đang hướng bên này dò tới, đầu của đứng thẳng có chút lay động.
"Hình như không bị choáng." Từ Thần Cơ nói: "Có lẽ vẫn chưa đủ rượu.”
"Ít nhất cũng phải một ngàn cân rượu, không lẽ nó có thể uống hết số lượng lớn như vậy?”
Trình Đại Lôi nói, bỗng nhiên hắn nhìn thấy con rắn khổng lồ đi qua đây với cái đầu dựng lên, đuôi rắn như cũ quấn ở trên một thân cây, chỉ nghe cạch cạch, đại thụ sụp đổ xuống.
"Không tốt, nó bắt đầu điên lên rồi.”
Trình Đại Lôi quát to một tiếng, đám người nhanh chóng rút lui ra bên ngoài, thẳng đến khi thối lui đến một sân bãi được cho là an toàn, sau đó mới nhìn tình hình ở phía bên trong.
Mọi người liền thấy một con cự xà điên cuồng vì rượu như thế nào. Nó lao trên mặt đất, những cây to đi qua bị nó đè lên, đá bị nó cuốn đi, thân nó nhảy lên rồi lại đập mạnh xuống, bán kính 500 mét không thể chứa được bất kỳ vậy nào.
Trình Đại Lôi trốn ở trên một cây đại thụ, vừa thấy cảnh này liền lộ ra thần sắc sợ hãi. Bản thân Trình Đại Lôi có 300 cân, 500 cân khí lực đã đắc chí, nhưng con Cự Xà này, khí lực sợ phải hơn hơn vạn cân không ít.
Nó thực sự là một con quái vật hoang dã giữa trời và đất