Chương 388: Nữ Tướng Phiền Lê Hoa

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,137 lượt đọc

Chương 388: Nữ Tướng Phiền Lê Hoa

Thật lâu trước đó, Trình Đại Lôi đã thu hoạch được cơ hội một lần rút thưởng, chỉ là lúc đó không có nhu cầu gì, cho nên hắn cũng một mực không rờ tới. Lần này đại chiến đã đến gần, chuẩn bị kỹ một chút cũng không sai. Đương nhiên, lấy Đậu Trúc Đồng cầm đầu mời tám đám người ô hợp, theo Trình Đại Lôi cũng không thể coi là đại chiến gì.

Chớ nói Đậu Trúc Đồng, cho dù là Mạc Minh Mễ tự mình ứng chiến, nhưng chỉ cần hoàn thành xây dựng sơn trại cấp hai, Trình Đại Lôi liền không sợ.

m thanh lăn lông lốc xoay tròn, từ máy quay trứng bên trong rơi ra một vật, Trình Đại Lôi thu được nhắc nhở của hệ thống.

Đô, chúc mừng thu hoạch được phần thưởng võ tướng đỉnh cấp...

Đằng sau chậm rãi xuất hiện ba chữ: Phiền Lê Hoa.

A, Trình Đại Lôi có thể nói là vừa mừng vừa sợ, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đây là lần đầu tiên rút được một vị nữ tướng, hơn nữa, đây liệu có phải là nữ tướng danh chấn Đại Đường Tây Lương.

Hệ thống rốt cục đã biết hối cải để làm người mới à, hay là mình đã thoát Phi nhập u, nhân phẩm bắt đầu tốt lên.

"Đại đương gia, Đại đương gia..." Cao Phi Báo chạy tới: "Xảy ra chuyện rồi?"

"Chuyện gì?" Suy nghĩ của Trình Đại Lôi bị đánh gãy, nên nhất thời có mấy phần không thoải mái: "Ngươi phải giữ vững phong độ của người làm võ tướng, dù cho núi thái sơn sụp đổ cũng không được loạn.”

"Bên ngoài có một nữ tướng họ Phiền..."

"Cái gì, Phiền nương tử nhà ta đã đến!" Trình Đại Lôi đứng lên, sải bước chạy ra ngoài.

"Không phải nói Đại Tướng phải có phong độ à." Cao Phi Báo bĩu môi: "Ta còn chưa nói xong, người ta đến là muốn giết ngài đó nha.”

Trình Đại Lôi chạy lên bến tàu, bên trên đã tụ tập không ít người, Tần Man, Triệu Tử Long, Quan Ngư, Trương Phì đều có mặt.

Bên cạnh bến tàu, buộc lấy một con chiếc thuyền nhỏ, trên bờ có thớt ngựa mất yên, lập tức một nữ tử mặc áo bào xanh đỏ, hai mắt mở to, hai má ửng đỏ, quả nhiên là rất xinh đẹp.

Trình Đại Lôi Đọc nhìn tin tức của đối phương.

Tính danh: Phiền Lê Hoa (đỉnh cấp Võ Tướng mới ra đời)

Tuổi tác: 26

Kỹ năng: Hoa lê đao, kỵ thuật tinh thông.

Thuộc tính ẩn: Khả năng thăng cấp lên tuyệt thế.

Đây cũng là vị sư tòng Lê Sơn Lão Mẫu, quan viên của Đại Đường Chinh Tây, Nguyên Soái Phiền Hoa Lê, đương nhiên, đây là bối cảnh ban đầu. Cũng giống như Lâm Xung, đến cái thế giới này, bối cảnh của nhân vật khẳng định không giống nhau.

Sau đó nhìn xem thiết lập của nhân vật này là cái gì.

Trình Đại Lôi khom người thi lễ, chậm rãi nói: "Xin hỏi cô nương từ nơi nào đến, xuân xanh mấy phần, có hôn phối hay chưa, quê quán ở đâu và sẽ đi đâu?"

"Này, ngươi chính là cẩu tặc họ Trình, cô nãi nãi có lời muốn nói cho ngươi nghe, khuyên ngươi đến từ nơi nào thì chạy về nơi đó, Cầm Xuyên không phải nơi để ngươi giương oai, nếu dám nói không, vậy thì để đao của ta nói chuyện với ngươi.”

Ách... Trình Đại Lôi bị nghẹn, xem ra độ khó của lần chiêu mộ này không hề thấp.

"Tần Man, bắt." Trình Đại Lôi phất ống tay áo, thẳng lưng nói.

"Đại đương gia, đã động thủ một lần." Tần Man.

"Sau đó thì sao?"

"Thua á."

"y..." Trình Đại Lôi mắt trợn trừng: "Tại sao thua?"

“Chính là…chuyện đó…Ta vừa rồi liền ngã xuống. Ai nha, Đại đương gia, không cần thiết phải hỏi cặn kẽ như vậy đi, rất là mất mặt." Tần Man.

Trình Đại Lôi lần nữa im lặng, xem ra Tần Man thật sự bị đánh bại thảm hại đến mức không muốn nhắc tới. Nhưng một cô gái nhỏ như vậy thật sự có thể hất văng Tần Man xuống ngựa.

Trình Đại Lôi ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Phiền gia cô nương, ta và ngươi xưa nay không oán, hôm nay lại đột nhiên đến sơn trại của ta, không biết là tại sao a?”

"Này, cẩu tặc, ngươi im ngay đi!" Phiền Lê Hoa cầm đao trong tay, ngồi trên ngựa mất yên hét lớn: "Cẩu tặc, ngươi uy hiếp thành trấn, bắt cóc phụ nhân, cô nãi nãi hôm nay chính là đến bất bình, nhanh nhanh nhanh, mau đến chịu chết dưới đao của ta.”

Không nghĩ tới, nữ hiệp này, lại là quả ớt nhỏ.

"Phiền gia cô nương, chuyện thị phi đúng hay sai, đương nhiên ta cũng không quan tâm. Hôm nay ngươi đến sơn trại của ta, ta cũng không có lý do gì để nhẫn nhịn. Nhưng trước khi đánh cũng phải có quy củ, thua thì sao mà thắng thì thế nào?”

"Hừ, chỉ bằng mấy tên tiểu tặc các ngươi, cũng nghĩ thắng được cô nãi nãi, ta nếu như thua, một mạng này tùy ngươi xử trí."

"Mạng của ngươi ta cũng không muốn, thứ ta muốn chính là con người của ngươi." Trình Đại Lôi cười tủm tỉm nói.

"Kẻ xấu xa!" Phiền Lê Hoa lóe lên một tia lạnh lùng.

"Tử Long hiền đệ!" Trình Đại Lôi lạnh giọng quát.

"Tử Long từ trước đến nay không ra tay với nữ nhân." Triệu Tử Long.

"y..." Trình Đại Lôi lại bị nghẹn, ánh mắt nhìn về phía Quan Ngư: "Nhị gia, không bằng ngươi thử một chút?"

"À, Ha-Ha, ha ha." Quan Ngư miễn cưỡng cười nói.

"Nhị gia, nhất định là xem nàng như đám người ô hợp, không đáng để mở hàng cho lần buôn bán đầu tiên?" Trình Đại Lôi.

"Không không, nữ nhân và hài tử rất khó nuôi, Quan mỗ cũng khinh thường chuyện động thủ với nữ nhân.”

"y..." Trình Đại Lôi im lặng, hai người kia sẽ không phải là sợ mất mặt nên cố ý tìm cớ đi.

"Tiểu Nương Bì đừng cuồng, nhị gia gia sẽ đến tiếp ngươi.”

Bỗng nhiên có một tiếng hét to, Cao Phi Báo vỗ mông cầm đao lao đến, Trình Đại Lôi còn chưa kịp suy nghĩ chuyện tiếp theo thì hai người đã đánh nhau.

Trình Đại Lôi vẫn có sự hiểu biết nhất định về sức mạnh của Cao Phi Báo, hôm nay, tâm điểm chủ ý của hắn chính là Phiền Lê Hoa. Phiền Lê Hoa sử dụng đao thuê, Trình Đại Lôi liền biết kỹ năng của cô là chơi hoa đao, còn đao của Cao Phi Báo là Trọng Đao.

Hoa đao rất nhanh, hỗn loạn, Cao Phi Báo dùng lực mạnh, cố hết sức đem sức lực ra dùng.

Cao Phi Báo đánh tới đánh lui, nhưng chẳng qua chỉ là vài chiêu đập tới, mà đao pháp của Phiền Lê Hoa lại rất phức tạp, thân thể dịch chuyển trên yên ngựa, đao tung ra, giống như hạng vạn hoa lê mở cánh, vô cùng đẹp mắt.

Quả nhiên, nàng tung ra một trận đao hoa, đập vào đại đao của Cao Phi Báo, lại từ trên chuôi đao đập lên vai của Cao Phi Báo, trực tiếp đem Cao Phi Báo nện rớt xuống ngựa.

"Tiểu Nương Bì, ngươi..." Cao Phi Báo nghiến răng nghiến lợi, từ dưới đất đứng lên còn muốn tái chiến.

"Lui đi." Trình Đại Lôi quát một tiếng: "Thua thì thua, không có gì để nói.”

Thua ở trong tay một nữ nhân, Cao Phi Báo thật sự nuốt không trôi một hơi này, ánh mắt của hắn rơi vào trên thân Trương Phì: "Trương Tam Gia, ngươi tại sao vẫn chưa động thủ?”

"Đánh nhau với một nữ nhân, không tốt lắm đâu?" Trương Phì không muốn động thủ.

"Ai, là huynh đệ nên cùng nhau chia sẻ vinh quang và tủi nhục, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn huynh đệ như vậy đi." Ý của Cao Phi Báo chính là, huynh đệ thì nên cùng một chỗ mất mặt, hoặc là cùng một chỗ bị nữ nhân đánh ngã.

Trương Phì nghĩ một hồi, trở mình lên ngựa, phóng ngựa lao tới, chớp mắt liền cùng Phiền Lê Hoa đánh một trận.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right