Chương 391: Mở Cửa Ứng Chiế

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,084 lượt đọc

Chương 391: Mở Cửa Ứng Chiế

Một tòa pháo đài xuất hiện bên trong trung tâm đảo Cáp Mô, những bức tường cao, lầu quan sát, tụ nghĩa sảnh, nhà thuốc, dân cư bao quát trong đó.

Lúc này trên lầu quan sát, mũi tên từ tứ phía bắn xuống nhưu mưa, không ngừng đổ ập vào những tặc nhân đang lao tới.

Trình Đại Lôi đứng ở trên lầu quan sát, phát hiện phản ứng của đối phương không thể so sánh với Nhung Tộc, sau khi chịu mấy trận mưa tên, gãy mấy chục người, bọn họ mới nhớ tới việc phải tìm chỗ ẩn nấp.

Bất quá, pháo đài hôm nay cũng không thể so với cổng thành ở núi Thanh Ngưu, nếu thủ lâu nhất định sẽ thất bại.

Nhìn qua một màn này, Trình Đại Lôi đã kích hoạt kỹ năng của mình.

Trong đầu, họa tiết của Điểm tướng đài hiện lên, đống lửa sáng ngời, từng bóng người bước ra khỏi đống lửa.

Đô, thu hoạch được phổ thông du hiệp...

Đô, thu hoạch được thợ rèn hỏng bét...

Đô, thu hoạch được Võ Tướng ưu tú...

...

Liên tiếp nhận được âm thanh của hệ thống, dòng số liệu điên cuồng tràn vào đại não của Trình Đại Lôi, âm thanh trước chồng âm thanh sau, lũ lượt chăn ra.

Sau trận chiến ở núi Thanh Ngưu, Trình Đại Lôi dùng nước tiêu diệt 10 vạn quân địch, đã thu về số lượng lớn điểm hoảng sợ. Chỉ bất quá, sau khi mất sơn trại, điểm của hắn liền bị đông cứng, cũng chỉ đến hiện tại, xây thành sơn trại cấp hai, Điểm Tướng Đài lại một lần nữa mở ra, giá trị hoảng sợ mới có thể kích hoạt trở lại.

Mỗi một vạn đổi được nhân vật từ hỏng bét đến bình thường, mỗi mười vạn đổi được nhân vật ưu tú, mỗi trăm vạn đổi được nhân vật đỉnh cấp, mỗi ngàn vạn đổi được nhân vật tuyệt thế.

Chỉ bất quá, nhân vật đẳng cấp tuyệt thế thì phải đợi đến khi sơn trại đạt cấp ba mới có thể triệu hoán, trước mắt Trình Đại Lôi chỉ gọi ra được các nhân vật từ bình thường đến đỉnh cấp. Tuy nhiên, hắn cũng không có triệu hoán nhân vật đỉnh cấp, chuyện của Phiền Lê Hoa đã nhắc nhở hắn, nhân vật đỉnh cấp đều kèm theo một nhiệm vụ phụ riêng, mà lát nữa cũng chưa chắc sẽ nghe lời mình.

Hiện tại sơn trại thiếu nhất chính là binh lính, còn về đại tướng, có Lưu Quan Trương Triệu Tần, bấy nhiêu cũng đủ dùng rồi.

Lần này Trình Đại Lôi triệu hoán một ngàn thụ hả từ hỏng bét đến phổ thông (bình thường).

Đem tấm gỗ che trên đỉnh đầu, sơn tặc ở phía dưới bắt đầu tận công vào pháo đài, nhìn tình huống này, cửa lớn đang lâm vào tình thế tràn ngập nguy hiểm, lúc nào cũng có thể thất thủ.

Đậu Trúc Đồng vung đại đao, nhìn về phía Trình Đại Lôi, trong mắt có thể phun ra lửa.

"Họ Trình, ngươi mau mở cửa, ra ngoài đánh với ta một trận.”

"Đừng có nói nhảm nữa, còn thật sự nghĩ mình có đủ tư cách đánh một trận với ta." Trình Đại Lôi nhìn phía xa, trong lòng cũng có mấy phần lo lắng, người của mình đến khi nào mới tới đây.

"Giết nha giết!"

Tiếng chém giết bên ngoài tường thành rung chuyển bầu trời, người người đều muốn huyết tẩy Cáp Mô đảo, người người anh dũng, lao về phía trước.

"Giết, giết, giết!" Hoa Bì Hổ cầm thương hoa trong tay, trong miệng hét lớn: "Người nào phá được cửa, ta nhất định sẽ thưởng lớn.”

Có thưởng lớn, tất nhiên có người dũng cảm đứng lên, dưới sự cầm đầu của Hoa Bì Hổ, cửa chính của sơn trại đã tràn ngập nguy hiểm.

"Giết nha giết!"

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng hô lớn, Hoa Bì Hổ sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ gặp bên bờ là lít nha lít nhít tàu thuyền lớn nhỏ, những người này tốp năm tốp ba chạy lên bờ, trong tay cầm đao, cầm búa, cầm xiên... Trong lúc nhất thời như kiến thành đàn, cũng không phân biệt ra được có bao nhiêu người, mà sau khi lên bờ cũng không nói nhảm, xuất ra binh giáo ngay lập tức chém giết.

Kỳ Hồn Pha cũng sợ hãi, trong miệng kêu lên: "Tình huống như thế nào, tình huống như thế nào, không phải nói trại Cáp Mô chỉ có một hai trăm người à!"

Biến cố đột ngột này, khiến cho mọi người đều đoán không được, phần lớn là hoảng sợ, lòng người khó tránh khỏi bàng hoàng.

Trên lầu quan sát, ánh mắt Từ Thần Cơ trợn to: Thật sự có thần binh rừ trên trời xuống a!

"Ta đã nói rồi." Trình Đại Lôi dùng lực vỗ vỗ bả vai Từ Thần Cơ: "Đi a, chủ động xuất kích."

Cửa lớn giờ phút này đã chủ động mở ra, Trình Đại Lôi cưỡi ngựa cao to đứng ở phía trước đội ngũ, trong tay nắm nhất búa.

Đậu Trúc Đồng thấy Trình Đại Lôi, ánh mắt lập tức đỏ lên, cầm đại đao hướng về Trình Đại Lôi.

"Cẩu tặc, chịu chết đi!"

Trình Đại Lôi dẫn ngựa đi đầu, mang theo các huynh đệ xông ra chém giết, kỵ binh tấn công, tuy chỉ có mấy chục kỵ binh, nhưng ở pháo đài trên đất bằng lại không ai có thể ngăn cản.

Vừa đi vừa về qua mấy lần tấn công, cũng giống như cối xay thịt, Trình Đại Lôi cầm bùa lớn, vung đến đâu, chỗ đó liền có người chết hoặc bị thương. Những người này, ý chí chiến đấu đã triệt để bị đánh tan, nhân tâm tan rã, giờ phút này đã nghĩ lui.

Chỉ có Đậu Trúc Đồng có thâm cừu đại hận với Trình Đại Lôi, hắn thà liều mạng, nhất quyết giết được Trình Đại Lôi.

Hắn nắm đại đao vọt tới trước mặt Trình Đại Lôi, mạnh mẽ bổ xuống. Tốc độ ra tay của Trình Đại Lôi nhanh hơn hắn, tuy đi sau, nhưng là tới trước, một búa nện ở trên chuôi đao. Đậu Trúc Đồng cảm giác hai tay rung mạnh, thân thể lui về sau mấy bước.

Trình Đại Lôi lại tiến đến, mấy lần muốn đoạt mạng hắn, nhưng đột nhiên có một thanh thương hoa lao tới, làm cho Trình Đại Lôi không thể không lui.

Hoa Bì Hổ kéo cánh tay Đậu Trúc Đồng, trong miệng hét lớn: "Đi thôi!"

"Cẩu tặc, cẩu tặc!" Đậu Trúc Đồng cầm đao muốn liều mạng với Trình Đại Lôi.

"Đi thôi, đi thôi." Hoa Bì Hổ tâm hoảng ý loạn.

Một người muốn giết, một người muốn chạy trốn, trước sau đối ngược, thình lình đao trên tay của Đậu Trúc Đồng trở người đâm vào bụng dưới Hoa Bì Hổ.

Đậu Trúc Đồng sững sờ, thấy khóe miệng của Hoa Bì Hổ cuồn cuộn chảy ra máu, ánh mắt nhìn về phía mình vừa hận vừa giận. Đậu Trúc Đồng cũng là cả kinh, bỗng nhiên đáy lòng cười lạnh một tiếng: Ngươi là người giết Lữ Xuân Hoa, đã thể còn không để cho nàng chết toàn thây, lần này vừa vặn giết ngươi báo thù.

Hắn dã tâm, đem đao rút ra, thân thể Hoa Bì Hổ lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch.

"Tặc tử... Ngươi đi mau... Ngươi đi mau a, nếu ngươi không đi... Liền đi không kịp." Hoa Bì Hổ khí tức càng ngày càng yếu ớt, rốt cục té ngã, cứ như vậy chết đi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right