Chương 407: Phá Trại Phải Dùng Hỏa
Mục Trường Canh gần đây vẫn ở bên trong lò rèn làm việc, không thể không nói, hắn là một người rất có tâm. Cho dù là rèn búa, cũng có thể tạo ra thành tích, rất nhanh liền trở thành quản sự của lò rèn, công việc chủ yếu là cùng mọi người rèn búa. Mỗi khi thấy ánh mắt khâm phục của động sự, nghe được thủ trưởng khích lệ, Mục Trường Canh cảm thấy khí lực trên dưới đều dùng không hết, động thời lực vung búa cũng càng ngày càng mạnh.
Thường vào lúc này, Mục Trường Canh vẫn luôn canh cánh trong lòng: Mục đích mình đến nơi này không phải để trở thành một người làm việc xuất sắc.
Mục đích của hắn là đến trại Cáp Mô để làm nội gián, hoặc ám sát Trình Đại Lôi khi có cơ hội. Liên quan tới cái sau, hắn tạm thời không hề có khả năng áp dụng, tuy nhiên ở vế trước, hắn đã xác định được mục tiêu.
Chính là kế hoạch của Từ Thần Cơ.
Đương nhiên, hắn vẫn chưa tìm ra cơ hội, mà đối với cao nhân đa mưu túc trí như Từ Thần Cơ, hắn cũng không dám tùy tiện hành động, để tránh khiến đối phương cảnh giác.
Thế nhưng, ngày hôm nay, trại Cáp Mô huy động toàn bộ lực lượng, sơn trại chỉ còn lại người làm việc tay chân. Đây đương nhiên là cơ hội tấn công tốt nhất, Mục Trường Canh còn muốn cân nhắc rằng mình có nên về Cầm Xuyên Quan để báo tin hay không. Không đợi hắn suy nghĩ kỹ càng, thì mấy người Triệu Tử Long đã lục đục trở về, sở dĩ, cơ hội trời cho này cũng liền bỏ lỡ.
Sau đó Mục Trường Canh một mực chờ, chờ đợi Từ Thần Cơ trở về, lúc đó mình sẽ tiếp tục moi tin tức từ trong miệng của ông ta.
Đợi đến hôm nay, Từ Thần Cơ rốt cục trở về, ngay trong đêm Mục Trường Canh chuẩn bị 1 vò rượu ngon, để nhà bếp xào hai món ăn.
"Từ quân sư, đoạn đường này bôn ba vất vả, ta cố ý chuẩn bị thật tốt để đón ngài trở về." Mục Trường Canh rót đầy rượu cho Từ Thần Cơ: "Ta không phải muốn yêu cầu Từ quân sư chỉ điểm mà chỉ muốn theo Từ Quân sư học hỏi một chút.”
"Việc này ta không thể dạy người được." Từ Thần Cơ cảm thán một tiếng: "Đương nhiên nếu ngươi học được thì tốt, vấn đề này còn tùy vào tài năng của ngươi.”
"Ta cũng biết, khả năng của ta làm sao bằng Từ quân sư, chẳng qua chỉ có thể từ trên thân Từ quân sư học hỏi một chút xíu, bấy nhiêu cũng đủ để ta dùng cả đời.”
Qua ba lần rượu, Từ Thần Cơ dần dần có chút men say, tửu lượng của hắn so với Trình Đại Lôi cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Mục Trường Canh một mực nịnh nọt, đem Từ Thần Cơ tăng bốc đến tận trời xanh.
Từ Thần Cơ bị dính chiêu này, ngồi nghe Mục Trường Canh thổi phồng, thần sắc càng ngày càng hưng phấn, miệng mở rộng, bắt đầu say sưa chém gió.
"Ngươi cũng biết, lúc trước mười vạn thiết kỵ của Nhung Tộc, phá như thế nào không...Đó là nhờ Đại đương gia mời sông trên trời xuống, dùng nước trấn áp mười vạn tinh binh của Nhung Tộc."
Mục Trường Canh bị hù sợ: Say rượu nói lời thật đây mà.
Mục Trường Canh uống cũng không ít, nhìn qua cũng có bảy phần say, nhưng, bên trong đầu hắn lại rất thanh tỉnh. Giờ phút này thấy Từ Thần Cơ tửu đã uống đến không biết trời trăng gì, hắn đánh bạo mở miệng, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
"Quân Sư, ngươi lần trước nói với ta cái gì, muốn đột phá sơn trại, nên ra tay từ chỗ nào?”
"Cái gì, ngươi nói cái gì?" Đầu lưỡi Từ Thần Cơ đã có chút qíu lại.
"Làm cách nào để công nát sơn trại?" Mục Trường Canh nửa đứng lên, hùng hổ dọa người: "Sơn trại chúng ta sợ nhất cái gì?”
"Sợ nhất cái gì..." Từ Thần Cơ đã có chút say, nửa ngã xuống giường, trong miệng hàm hồ không rõ: "Sợ lửa a..."
"Sợ lửa?" Hai mắt Mục Trường Canh sáng lên.
"Muốn tấn công sơn trại, nhất định phải dùng lửa thiêu." Từ Thần Cơ say khướt ngã xuống giường, xoay người phù phù phù ngủ.
Nhưng Mục Trường Canh lại không có chút men say nào, trong mắt giống như có lửa, thần sắc liên tục thay đổi.
Muốn tấn công sơn trại, nhất định phải dùng lửa.
Đúng vậy, bản thân đã kiên nhẫn thật lâu, ăn rất nhiều khổ cực, còn không phải vì 10 chữ đó sao. Mà để nghe được kết quả, hắn đã phải chịu bao nhiêu cực hình, giờ nghĩ lại liền thấy thật ủy khuất đây này.
Hôm nay bí ẩn đã được tiết lộ, mình cũng không cần phải ở lại đây nữa. Mục Trường Canh lặng lẽ lặn ra khỏi phòng, một mực bị người ta xem là thợ rèn, hắn vẫn luôn thể hiện kỹ năng không phù hợp với thân phận của mình, đêm nay, trên đường đi không có kẻ nào chú ý, hắn nhanh chóng bơi ra khỏi sơn trại.
Sáng hôm sau, Từ Thần Cơ tỉnh lại, phát hiện người đã đi, trong phòng còn bày ra một vò rượu trống rỗng. Chuyện hôm qua như thế nào? Ông ta đã nói những gì? Từ Thần Cơ đều quên không còn một mảnh, ông ta chỉ ý thức được một sự kiện: Mục Trường Canh bỏ trốn.
Hắn nhanh chóng đem tin tức này nói cho Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi cũng không quá bất ngờ, chỉ là thuận miệng nói: "Đi thì đi, đúng rồi, ông có nói với hắn ta chuyện gì không?”
"Làm sao có thể?" Từ Thần Cơ vỗ ngực nói: "Ta một mực đề phòng hắn, chuyện gì cũng không hé nữa lời.”
"Vậy là tốt rồi." Đối với Từ Thần Cơ, Trình Đại Lôi vẫn tin tưởng, hắn nói: "Không phải còn có mấy người à, phái người giám sát chặt chẽ, chú ý động tĩnh của bọn hắn.”
Trình Đại Lôi loại bỏ nội gián, thật đúng là phát hiện mấy người, tất cả đều bị ném tới lò rèn. Qua một thời gian lâu như vậy, có người nhịn không được tra tấn, liền lặng lẽ rút lui, hiện tại cũng chỉ còn mấy người nhẫn nhịn chịu đựng ở lò rèn.
Đối với những người này, dĩ nhiên không thể không phòng.
Về phần chuyện bỏ trốn của Mục Trường Canh, Trình Đại Lôi cũng không có để ở trong lòng, hắn chỉ ghi nhớ trong đầu, sau đó lại bận rộn làm chuyện khác.
Mà về phần Mục Trường Canh, hắn bơi ra khỏi trại Cáp Mô, một đường còn hết sức cẩn thận khu nước cạn có rắn độc, cuối cùng dùng hết sức lực mới có thể thành công bơi vào bờ.
Hoàng hôn buông xuống, hắn rốt cục trở lại Cầm Xuyên quan, giờ phút này, cả người hắn đã mệt mỏi hư thoát, toàn thân trên dưới, đều nhờ ý chí chống đỡ.
"A, đây là mục giáo úy mà..."
Binh lính giữ cửa đón được hắn, nhất thời nhận không ra. Chỉ mới nữa tháng, Mục Trường Canh đã gầy đi một vòng, trên mặt đen đuốc, tay cũng đầy vết chai.
"Nhanh đi tìm tướng quân, tìm tướng quân..."
Mục Trường Canh được đưa vào Cầm Xuyên quan, ăn chút cháo loãng, lại , mới uống thêm canh sâm, rốt cuộc chậm rãi khôi phục ít thể lực.
"Mục huynh đệ, ngươi rốt cục trở về, chúng ta vẫn ngỡ rằng ngươi đã bị tặc nhân ra tay giết chết." Mạc Minh Mễ.
Mục Trường Canh chưa nói đã rơi lệ, trong đầu nhớ lại đoạn thời gian vừa qua, ủy khuất không ngừng tuôn ra.
"Tướng quân, tướng quân, ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể thấy ngài nữa.”
"Trở về liền tốt, trở về liền tốt." Mạc Minh Mễ vỗ nhẹ đầu vai của hắn.
"Có thăm dò được tin tức gì không?" Nghiêm Địch hỏi.
Mục Trường Canh gật gật đầu: "May mắn không làm nhục mệnh, nhiệm vụ mà tướng quân giao phó cuối cùng vẫn hoàn thành.