Chương 430: Thân Phận Của Thần Chủ
Trình Đại Lôi khoát khoát tay, thấy hai người mặc dù bây giờ còn chưa thể xuống giường, nhưng trên mặt đã có chút huyết sắc.
Vì vậy Trình Đại Lôi cũng yên lòng, hắn tức giận nhìn Lâm Thiếu Vũ rồi quát lớn: "Hoắc, đã học được bản lĩnh lớn rồi, không phải trước đó đã nói với ta muốn quy ẩn sao?”
"Đại đương gia..." Lâm Thiếu Vũ xấu hổ.
"Được rồi, được rồi." Chung quy là huynh đệ trong nhà, Trình Đại Lôi cũng không thể nói mình có bao nhiêu huynh đệ: "Còn sống là tốt, từ nay về sau cứ sống ở sơn trại, dù sao mọi người cũng là huynh đệ với nhau.”
"Chúng ta lần này tới, chính là tìm Đại đương gia để nương tựa." Lâm Thiếu Vũ.
Trong lòng Trình Đại Lôi có mấy phần vui mừng, Lâm Thiếu Vũ xảy ra chuyện liền muốn tìm đến mình, điều này chứng minh trong lòng của hắn vẫn còn có chút vị trí cho Đại đương gia như mình.
Theo Lâm Thiếu Vũ nói, sau khi Chính Nghĩa Giáo bị đánh bại, hắn cùng Lâm Xung liều mạng thoát khỏi vòng vây. Về sau, chính là muốn đến Tây Bắc tìm Trình Đại Lôi để nương tựa, chỉ là trên đường vừa lúc đụng phải Tần Man.
"Ngươi sớm nên tới tìm ta!" Trình Đại Lôi lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta ở chỗ này có gia nghiệp lớn, chẳng lẽ không thể cho ngươi nổi một bát cơm ăn. Chúng ta ở đây không chấp nhận sự quản lý của vương pháp, tiêu diêu tự tại, vậy mà ngươi hết lần này tới lần khác muốn đi gia nhập Chính Nghĩa Giáo gì đó."
Lâm Thiếu Vũ thở dài một tiếng: "Lần này xác thực là ta tính sai, đáng nhẽ không nên nổi dậy sớm như vậy. Nếu như tích lũy thực lực trong một hai năm, ta nhất định sẽ không thảm bại như lần này."
Trình Đại Lôi sững sờ, cảm giác có chút không đúng cho nên vội hỏi: "Các ngươi là gì của Chính Nghĩa Giáo?"
Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung đều im lặng.
Trình Đại Lôi tiếp tục hỏi: "Ngươi có thân phận gì ở Chính Nghĩa Giáo?”
Lâm Thiếu Vũ muốn nói lại thôi.
"Thủ lĩnh một nơi?”
Lâm Thiếu Vũ lắc đầu.
"Không lẽ là trưởng hội của tín đồ?" Trình Đại Lôi hơi kinh ngạc, trưởng hội là một thân phận không hề thấp.
Lâm Thiếu Vũ lại lắc đầu.
"Làm sao...Không lẽ là quân sư?" Trình Đại Lôi khó có thể tin, thế nhưng nếu có người như Lâm Thiếu Vũ bày mưu tính kế, cũng không trách Chính Nghĩa Giáo lại thất bại thảm hại như vậy.
Lâm Thiếu Vũ lần nữa lắc đầu.
"Vậy ta yên tâm." Trình Đại Lôi thở phào: "Vậy ngươi nói thẳng đi, các ngươi quản lý bao nhiêu chuyện ở Chính Nghĩa Giáo, lấy thân phận gì, Thần Chủ, Thần Tướng, Trưởng hội, Thủ lĩnh... Đối với Chín Nghĩa Giáo ta cũng biết chút ít chuyện.”
Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung liếc nhìn nhau, ánh mắt hai người lấp lóe, Lâm Xung nói: "Thiếu Vũ, ngay trước mặt Đại đương gia, ngươi còn có cái gì không thể nói, chúng ta lần này đến vì cái gì, lẽ nào ngươi lại quên?"
Lâm Thiếu Vũ hít sâu một hơi, rốt cục chịu mở miệng: "Không dối gạt Đại đương gia, ta không phải là trưởng hội, cũng không phải thủ lĩnh, mà Chính Nghĩa Giáo kia... Vốn là do một tay ta sáng lập."
Trình Đại Lôi kinh ngạc, lập tức cười ha ha: "Đừng nói đùa nữa, trong đầu ngươi có cái gì, chẳng lẽ ta còn không biết.”
Ánh mắt của Lâm Thiếu Vũ sáng rực nhìn theo hắn, không hề lắc đầu cũng không gật đầu.
Trình Đại Lôi giật mình, khó có thể tin hỏi: "Ngươi ở Chính Nghĩa Giáo là..."
Lâm Thiếu Vũ chậm rãi phun ra hai chữ: "Thần Tướng."
A!
Trình Đại Lôi phát ra một tiếng kinh hô, cảm giác trời đất đều treo ngược lên, Thần Tướng là thủ lĩnh của Chính Nghĩa Giáo, địa vị gần như ngang bằng với Thần chủ.
Bỗng nhiên, Trình Đại Lôi có loại dự cảm xấu, hắn mở miệng, thanh âm đã run rẩy.
"Vậy thì, Thần Chủ của Chính Nghĩa Giáo là?"
Ánh mắt của Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung đều nhìn hắn, cơ hồ là trăm miệng một lời:
"Chính là Đại đương gia ngài nha!"
Trình Đại Lôi mở lớn hai mắt, miệng cũng đồng dạng há to, hận không thể nuốt Lâm Thiếu Vũ vào bụng.
Thật lâu, hắn mới tỉnh táo lại, phất phất tay, rồi cười nhẹ.
"Các ngươi đừng có nói nhảm nữa.”
"Đại đương gia, thực không dám giấu giếm, Chính Nghĩa Giáo chính là của ngài, bây giờ mười vạn tín đồ, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, bọn họ liền nghe lệnh ngài." Lâm Thiếu Vũ.
"Im ngay!"
Trình Đại Lôi bỗng nhiên hét lớn, hắn nhìn chằm chằm Lâm Thiếu Vũ, một hồi lâu mới chầm chậm buông xuống.
"Tần Man, Quân Sư, các ngươi trước tránh một chút, có ta có mấy lời muốn nói với Lâm Thiếu Vũ.”
Tần Man cùng Từ Thần Cơ còn chưa biết xảy ra chuyện gì, liền mang theo đầu óc choáng váng rời đi, bên trong gian phòng chỉ còn lại Trình Đại Lôi cùng Lâm Thiếu Vũ và Lâm Xung.
Trình Đại Lôi giờ phút này đã an tĩnh lại, mở miệng hỏi: "Cẩn thận lời nói của mình, rốt cục là có chuyện gì?"
Lâm Thiếu Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói: "Cha ta là bị Minh Đế giết chết, thân là con của người, thù giết cha không thể không báo."
Trình Đại Lôi gật gật đầu: "Ta có thể hiểu, tiếp tục?"
"Nhưng Minh Đế thân ở hoàng cung, lại có Ngư Long vệ bảo hộ, ta dù là thiên hạ đệ nhất, cũng không thể giết ông ta được.”
"Sau đó, ngươi muốn có nhiều người hơn?"
Lâm Thiếu Vũ gật gật đầu: "Mấy năm liên tục chiến hỏa, giàu có như Giang Nam cũng ngăn không được quan phủ tầng tầng bóc lột. Rất nhiều người đều sống không bằng chết, chỉ cần cho bọn hắn một hy vọng, bọn họ liền nguyện ý đi theo ngươi."
"Cũng có thể hiểu." Trình Đại Lôi hỏi lại: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó liền có Chính Nghĩa Giáo, tạm thời ở Dương Châu truyền giáo, thời gian trôi qua nửa năm, đã có hơn mười vạn tín đồ. Sau đó cũng triều đình đánh mất trận, chúng ta đều thắng."
"Ngươi có tiền đồ." Trình Đại Lôi khẽ gật đầu, nhưng giọng nói lại nghe không ra cái gì đang tán thưởng.
"Nhờ có Đại đương gia dạy bảo thật tốt..."
"Ta..." Trình Đại Lôi có chút im lặng.
Lâm Thiếu Vũ trịnh trọng gật đầu: "Ta đi theo Đại đương gia đã lâu, cũng học rất nhiều thứ, cho nên khi bắt đầu chuyện gì cũng sẽ cố gắng suy nghĩ nhiều hơn."
Trình Đại Lôi im lặng nhìn Lâm Thiếu Vũ, vật đổi sao dời, mình cũng không còn non trẻ hấp tấp như thuở mới tới, Lâm Thiếu Vũ cũng không phải là người làm càn làm bậy. Hiện tại ngay cả Cao Phi Báo cũng trở thành đỉnh cấp sơn tặc, huống chi Lâm Thiếu Vũ. Nhưng Trình Đại Lôi cho tới bây giờ không nghĩ ra, mình là thầy của Lâm Thiếu Vũ, nhưng liệu có phải là người thầy tốt không? Trình Đại Lôi cảm thấy không phải, nhưng trong mắt của Lâm Thiếu Vũ, đó lại là điều hiển nhiên.
Có thể kéo một đội lớn như vậy trong vòng nửa năm, cho dù cuối cùng bị đánh bại, nhưng vẫn đủ chứng tỏ bản lĩnh của Lâm Thiếu Vũ.