Chương 448: Tập Kích Cầm Xuyên Qua
Ngoài thành, một người một ngựa lặng lẽ đến gần, hắn đi bộ, trên mặt mang mặt nạ màu đen. Lúc bước đi không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như một bóng ma bước đi trong đêm.
Trình Đại Lôi trên thân đeo kiếm, hai tay bám vào tường thành, nhìn quanh rồi đột nhiên đứng dậy.
Thành cao sáu trượng, đại khái là hai mươi mét, thân thể Trình Đại Lôi trèo lên một điểm trên tường thành, ở khoảng cách ba đến bốn mét, không ngừng tiếp cận đầu tường.
Những người bên dưới đều đang nhìn hắn, độ cao này đã phá vỡ nhận thức của mọi người. Chẳng hay Trình Đại Lôi có thể thuận lợi leo lên đầu thành hay không, nếu như hắn có thể làm được, thì trận chiến này đã thắng một nữa.
Trình Đại Lôi trèo lên tường thành, lại mượn lực, thân thể đã xuất hiện trên đầu thành.
Vừa vặn có hai tên lính canh đang tuần tra trên tường thành, vừa lúc đi qua trước mặt Trình Đại Lôi.
Trình Đại Lôi dùng kiếm cắt một đường qua cổ họng một người, sau đó ngay lập tức xuyên qua miệng của người kia, nhanh gọn giết chết hai người, quá trình bên trong không hề có phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Trình Đại Lôi nhẹ thở phào, đem dây thừng kéo xuống bên dưới. Triệu Tử Long cũng những người khác bắt đầu bám lên đầu thành, phía dưới cũng lần lượt có người đi lên. Ước chừng thời gian một nén nhang, trên tường thành đã có năm mươi đến sáu mươi người.
Mọi người đều mặc đồ đen, trùm khăn đen, lặng lẽ lấy vũ khí ra.
Dưới sự chỉ huy bằng cử chỉ của Trình Đại Lôi, đám người nhanh chóng tràn vào trong thành.
Lúc này, có tầm 10 người đang ngáp lên ngáp xuống ở trước cổng thành.
"Mấy ngày nay, càng ngày càng lạnh.”
"Cố gắng nhịn một hồi, lát nữa sẽ có người đến thay chúng ta.”
Ngay sau đó, một đám người nhảy ra khỏi cảnh cửa, người kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị một kiếm đâm xuyên tim.
Giờ phút này đã không cần ẩn núp, Trình Đại Lôi hét lớn một tiếng “giết”, sau đó tiếp tục lao đến giết một người.
Những lính canh này còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, họ nhìn thấy một đám sơn quái lao ra, như lang như hổ, giết người như ngóe.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hơn chục thi thể đã đổ xuống dưới cổng thành.
Triệu Tử Long mở cửa thành ra.
Ngoài thành, sơn tặc trại Cáp Mô giống như dã thú xông tới.
Đại đội nhân mã tràn vào Cầm Xuyên quan, lần tiến công này có tầm một ngàn người ở trại Cáp Mô, bảy trăm người của ba nhà bên Vân Trung Long, lại thêm một số người của Phiền Lê Hoa, tổng binh lực vượt qua hai ngàn.
Sau khi xâm nhập vào Cầm Xuyên quan, gặp người liền giết, trong tay là dầu thực vật và bình đựng thô sơ, họ bắt đầu phóng hỏa bốn phía.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, Cầm Xuyên quan lửa bay đầu trời, tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên.
Quân trong thành hốt hoảng nghênh chiến, căn bản không đoán được Trình Đại Lôi có bao nhiêu người, thậm chí một số còn chưa kịp cầm binh giáo, khôi giáp lộn xộn khoác lên người, chưa rõ chuyện gì đang phát sinh, loạn xạ chạy tứ tung.
Người của Trình Đại Lôi cũng rất loạn, nhưng là hỗn loạn có tổ chức, về cách thực hiện từng nhiệm vụ, chuyện này đã được an bài từ lâu. Trong khoảng thời gian qua, Trình Đại Lôi cũng không phải nhàn rỗi đến nỗi đi pha trò với Nghiêm Địch. Hắn ở trước mặt Nghiêm Địch thoải mái bao nhiêu thì trại Cáp Mô cũng căng thẳng bấy nhiêu.
Tần Man đưa người chiếm chuồng ngựa và thả hết ngựa ở Cầm Xuyên quan, Trương Phì Cao Phi Báo dẫn người đi phóng hỏa bốn phía, Triệu Tử Long chiếm lĩnh kho binh khí, Quan Ngư dẫn người đi công chiếm kho lương thực.
Mà nhiệm vụ của Trình Đại Lôi là nặng nề nhất, hắn cùng Phiền Lê Hoa, Vân Trung Long dẫn hai ba trăm huynh đệ lao thẳng vào phủ tướng quân.
Chỉ cần có thể giết chết Mạc Minh Mễ trong thời gian ngắn, thì trận chiến này cũng xem như phân rõ thắng bại.
Nhanh, nhất định phải nhanh, nhất định phải kết thúc trận chiến trước khi quân phòng thủ trong thành kịp phản ứng. Nếu như cho quân phòng thủ thêm thời gian, đến khi bọn hắn ổn định cục diện, mà Trình Đại Lôi chỉ có hai ngàn người, thật đúng là không đủ giết.
Trình Đại Lôi đã tìm hiểu trước vị trí của các tòa nhà khác nhau trong thành, thông tin này đương nhiên được lấy từ Nghiêm Địch.
Lúc này Mạc Minh Mễ vẫn đang uống rượu với Nghiêm Địch, hai người đều đã uống rất nhiều, đã say một nửa, nói chuyện càng lúc càng nhiều.
Mạc Minh Mễ vỗ bả vai Nghiêm Địch, thân thiết nói: "Quân Sư, trong tất cả mọi người, ngươi là người ta tin tưởng nhất. Bởi vì ta biết, người nào cũng có thể phản bội ta, nhưng chỉ có ngươi là không.”
"Tướng quân, từ ngày ta đi theo ngài, thì cái mạng này chính là của tướng quân." Nghiêm Địch đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
"Tốt, tốt, tốt!" Mạc Minh Mễ liền khen ba tiếng, nói: "Quân Sư, ngươi nên sắp xếp chuyện nhà cửa, tiểu thiếp của ta, người cứ tùy ý chọn, trong nhà có nữ nhân, ban đêm cũng có người cùng ngươi sưởi ấm..."
Khi đang nói chuyện, cả hai đều có cảm xúc chân thật, nhưng ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng la giết.
"Báo!"
Một tên người hầu lảo đảo chạy vào phòng, thở hồng hộc, lắp bắp nói: "Tướng quân, người của trại Cáp Mô, người của trại Cáp Mô đã giết tới!"
"Cái gì!"
Mạc Minh Mễ cùng Nghiêm Địch đồng thời giật mình, sắc mặt của Nghiêm Địch thoáng chốc thay đổi bất thường.
"Bọn họ có bao nhiêu người?"
"Không biết, kêu loạn một mảnh, trong thành không ngừng giết người, chí ít có trên vạn người!"
"Bọn họ làm sao có thể đào ra nhiều người như vậy được?" Mạc Minh Mễ thì thào nói.
"Tướng quân, bây giờ nên làm cái gì, ngài mau cho chủ ý." Nghiêm Địch.
Mạc Minh Mễ trong lúc nhất thời còn chưa kịp lấy lại tinh thần, vẫn đắm chìm trong khiếp sợ.
Làm thế nào mà họ phá được cổng thành, lại từ chỗ nào gọi đến hơn vạn binh sĩ... Quá nhiều vấn đề khiến Mạc Minh Mễ nghĩ mãi mà không rõ.
Còn một điều mà hắn khó hiểu nhất: Trình Đại Lôi vì sao muốn đánh tới đây!
Sau khi chiến thắng, đáng lẽ hắn phải ổn định sinh hoạt, rồi cùng mình ngồi ngang hàng ở Cầm Xuyên này, chẳng lẽ đây không phải là mục đích của hắn à. Người nào cho hắn dã tâm, muốn tới tấn công mình, sau đó... Tiêu diệt mình.
Giờ khắc này Mạc Minh Mễ mới phát hiện mình sai, sai quá sai. Mục đích trước giờ của Trình Đại Lôi không phải muốn ngồi ngang hàng với mình, đây không phải là dã tâm của hắn.
Có một số sai lầm mà ngươi không thể phạm một lần, bởi vì nếu mắc sai lầm, ngươi sẽ chết.