Chương 471: Giữ Làm Ti
Trình Đại Lôi đã chuẩn bị tinh thần tra tấn, không dùng thủ đoạn lôi đình, thì sao có thể lộ ra bộ mặt kim cương. Tuy nhiên, mọi thứ hiện tại lại diễn ra suôn sẻ hơn hắn nghĩ.
Cái gọi là phương pháp thẩm vấn hầu như không cần, sau khi dỗ dành một chút, những người này mới ngoan ngoãn thú nhận.
Lấy được nhiều tin tức hơn mong đợi.
Tống Bá Khang sau khi nhậm chức ở Lương Châu, liền bắt đầu lôi kéo các mối quan hệ, âm thầm chuẩn bị. Mùa đông này, Trình Đại Lôi bề bộn nhiều việc, Tống Bá Khang cũng tuyệt đối không có nhàn rỗi.
Tất cả mọi thứ đều nhằm vào Trình Đại Lôi, “có thể dùng thì dùng, không dùng được thì nhất định phải diệt trờ”, đây là trận chiến do Tống Bá Khang lo liệu, còn mệnh lệnh đều là do bề trên đưa xuống.
Bề trên? Người nào ở phía trên?
Minh Đế, Tướng Quân phủ, hoặc là Thừa Tướng đại nhân quyền cao chức trọng
Thông qua lời thú nhận của Tống Du Cừ, Trình Đại Lôi đã phát hiện ra một sự thật kinh người.
Tây Bắc Lương Châu, người đứng đầu Tây Bắc trước kia chính là nguyên soái Lâm Vấn Thiên. Nhưng sau khi Lâm Vấn Thiên chết, mượn chuyện Tây Bắc binh bại, Đế Quốc đã giết rất nhiều người.
Khi một người chết, vị trí đó sẽ bị bỏ trống, vị trí còn trống sẽ do người khác thế chân, mà trên đỉnh những người này dĩ nhiên là người của đế quốc…hay nói cách khác, chính là người của Tưởng phủ.
Tây Bắc là của Tướng Phủ.
Mạc Minh Mễ phụ trách khai thác sắt và luyện binh, một số người phụ trách khai hoang và thu thập ngũ cốc, một số người cũng phụ trách huấn luyện ngựa.
Đế Quốc Thừa Tướng đã hoạt động nhiều năm ở Tây Bắc, do đó toan tính như thế nào…Kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra được, lý do này thật sự khiến người ta không rét mà run.
Trình Đại Lôi lẽ ra không nên biết những điều này, thậm chí Chung Vũ Tài cũng không có tư cách biết. Nhưng Tống Du Cừ là con trai của Tống Bá Khang, nói gần nói xa tự nhiên sẽ tiết lộ một số thứ.
Bằng cách này, Trình Đại Lôi đã biết những việc mà hắn không nên biết.
Vốn dĩ sắp xếp xong xuôi, đem Tây Bắc hoàn toàn nắm giữ ở trong tay mình, một dòng chảy xuống, hướng về giang sơn.
Nhưng Trình Đại Lôi lại đột nhiên xuất hiện, giết chết Mạc Minh Mễ, chiếm Cầm Xuyên quan. Nhiều năm Tướng Phủ một tay che trời Tây Bắc, hiện tại lại nổi lên một cây đinh đâm xuyên qua.
Sự xuất hiện này cũng không phải không có lý do, bởi vì Trình Đại Lôi được chính Minh Đế đích thân phong quan, trở thành tướng thủ ở Cầm Xuyên Quan.
Nghĩ đến đây, Trình Đại Lôi không khỏi lau mắt nhìn lại vị lão nhân trong cung kia. Ngươi nếu nói ông ta hồ đồ thì ông ta cái gì cũng hiểu, ngươi nếu nói ông ta hiểu được, thì đôi khi ông ta lại rất hồ đồ.
"Đại đương gia, những người này nên xử lý như thế nào?" Từ Thần Cơ nói.
"Dứt khoát một đao giết hết, giữ bọn hắn lại cũng chỉ lãng phí lương thực." Bởi vì say rượu gây sự mà bị nhốt lại, Cao Phi Báo cách một cánh nhà lao hô to lên.
"Ngươi câm miệng cho ta." Trình Đại Lôi lườm hắn một cái, ánh mắt đảo qua đám người Tống Du Cừ.
Đó là một ánh mắt đáng sợ, giống như một con dao và dường như muốn cắt cổ tất cả mọi người.
Trình Đại Lôi đột nhiên mỉm cười, thanh âm cạc cạc cạc, giống như một con vịt bị giữ chặt cổ.
"Chư vị, mọi người đã nói cho ta nghe một tin tức tốt, cho nên ta quyết định thả các ngươi đi."
"Thật?" Hai mắt Tống Du Cừ sáng lên, mất đi tự do, hắn mới phát hiện tự do thật con mẹ nó là một thứ tốt.
"Đương nhiên, Bản trại chủ đã nói là làm." Trình Đại Lôi nói: "Nhưng nếu ta thả các ngươi đi, vậy nhỡ đâu các ngươi lại mang binh quay lại báo thù.”
“Chắc chắn là không.” Tống Du Cừ nói: "Chỉ cần Trình đương gia chịu thả chúng ta, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra.”
Xưng hô của Trình Đại Lôi thay đổi từ "Cẩu tặc" biến thành "Trình đương gia", nhưng Tống Du Cừ vẫn đang nghiến răng trong lòng: chỉ cần hắn thoát khỏi nơi này, hắn nhất định sẽ giết Trình Đại Lôi để rửa sạch mối nhục ngày hôm nay.
"Đây chỉ là lời nói của một mình ngươi, ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng." Trình Đại Lôi nói: "Thế này đi, ta sẽ thả một người trong các người, về tới Lương Châu thì giải thích cho Tống đại nhân chuyện xảy ra ngày hôm nay, chờ Tống đại nhân hiểu rõ đây chỉ chuyện hiểu lầm, sau đó phái người tới đón các ngươi trở về."
Trình Đại Lôi hơi ngập ngừng: "Các ngươi người nào đi trước?"
Mọi người ánh mắt lóe lên, hiện tại bọn họ ở đây, sống chết không biết, ai rời đi trước thì mới xem như giữ được cái mạng này.
"Tống công tử, ta đi trước một bước, ngày khác đón mọi người rời đi." Chung Vũ Tài.
"Ai, Chung huynh không đủ sức, hay là ta đi trước một bước, có thể nhanh nhanh trở về bẩm báo." Một cái người mặc áo trắng nói.
Đám người ngươi một lời ta một câu, nhao nhao thành một mảnh. Sống chết trước mặt, cái gì mà vinh hoa phú quý, trước cứ lo sống sót rồi hẵn nói.
Nhìn thấy một màn này, Tiết Vấn Đình cảm thấy buồn nôn trong lòng. Tranh chấp như thế, trò hề lộ ra, chẳng phải sẽ bị sơn tặc chế giễu.
"Đều ở lại." Tiết Vấn Đình đột nhiên quát một tiếng, nói: "Tống ca ca, huynh đi trước, huynh nói thì bá phụ mới có thể nghe.”
Trên thực tế, Tiết Vấn Đình biết, để mình rời đi trước, mới là sự bảo đảm nhất. Thân là nữ nhi, lại ở trong hang ổ của sơn tặc, so với nam nhân thì cô mới là người nguy hiểm nhất. Thế nhưng, cô vẫn tin Tống Du Cừ tuyệt đối sẽ không để mình ở lại nơi này, nhất định sẽ sắp xếp chu toàn cho mình rồi mới rời đi.
Tống Du Cừ hơi ngừng lại, nói: "Tốt, Đình muội cứ yên tâm, không quá ba ngày, ta sẽ tới đón mọi người đi.”
Tiết Vấn Đình khẽ giật mình, tâm lạnh lẽo hơn phân nửa.
Ánh mắt của Tống Du Cừ nhìn về phía Trình Đại Lôi, nói: "Trình đương gia, mau tới mở trói cho ta, chuyện của ngươi ta sẽ đáp ứng, tuyệt đối giữ lời."
Trình Đại Lôi nhìn hắn, khóe miệng lộ ra ý cười, Tống Du Cừ chợt bừng tỉnh phát hiện, nụ cười này chính là tiếng cười trào phúng.
"Ngươi thật sự cảm thấy, người nào đi người nào ở, sẽ đến phiên ngươi làm chủ à?" Trình Đại Lôi nói lời khó tin.
Tống Du Cừ khẽ giật mình, chỉ thấy Trình Đại Lôi vươn người đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ gương mặt của hắn.
"Người trẻ tuổi à, ngươi làm sao lại ngây thơ như vậy." Trình Đại Lôi nói: "Các ngươi đều là những người thừa kế tương lai của Đế Quốc, xem ra tiền đồ của Đế Quốc sau này đúng là làm cho người ta lo lắng.”
Tống Du Cừ nghĩ mãi mà không hiểu, từ khi Tống Bá Khang xuất hiện ở Tây Bắc, bọn hắn đã trở thành địch nhân của Trình Đại Lôi. Ngoài mặt thì mỉm cười, hất lên áo choàng hòa bình, nhưng riêng phần mình đều nắm đao nhỏ, chuẩn bị tìm cơ hội cắt đứt cổ họng của đối phương.
Dưới tình huống này, Trình Đại Lôi thật vất vả mới bắt được mấy đại nhân vật như Tống Du Cừ, Tiết Vấn Đình, cho nên, làm sao có thể tuỳ tiện buông tay.
Bọn họ chính là con tin quan trọng của Trình Đại Lôi.