Chương 474: Đế Quốc Đang Rất Loạ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 2,374 lượt đọc

Chương 474: Đế Quốc Đang Rất Loạ

"Đại đương gia, Lương Châu bên kia đã phái ngươi tới." Từ Thần Cơ.

Trình Đại Lôi đang ngồi ở trên ghế xích đu ngủ gật, bất lực bị Từ Thần Cơ lay tỉnh. Hắn không nhịn được nói: "Tới thì tới, có cái gì mà ồn ào như vậy?”

"Mang theo lễ vật tới, Đại đương gia không gặp sao?”

Trình Đại Lôi nghĩ nghĩ một hồi, bất đắc dĩ đứng người lên: "Đi đi, gặp bọn họ một chút."

Người của Tướng phủ đứng ở đại sảnh, vừa bước vào, Trình Đại Lôi đã thấy rất nhiều lễ vật như tơ lụa, thịt heo các loại được bày biện trong khu đất trống rỗng trước đại sảnh.

Trình Đại Lôi đi đến, thì một nam nhân trung niên chạy ra đón, cười tủm tỉm nói: "Vị này chính là Ngưu tướng quân đi, tại hạ là Lương Châu, Chung Vĩ Hổ, ngưu tướng quân quả nhiên giống như lời đồn, tướng mạo đường hoàng, nhân tài hiếm gặp."

Trình Đại Lôi sờ mũi một cái, tuy người này nói tướng mạo đường hoàng của ta là thật, nhưng ba chữ “Ngưu tướng quân” lại không biết bắt đầu từ đâu?

Hắn chợt bừng tỉnh, người Đế Quốc phong chính là Ngưu Tam Cân, không phải là mình. Chung Vĩ Hổ dĩ nhiên biết ngươi đối diện mình là ai, nhưng ông ta không muốn chọc thủng lớp giấy cửa sổ này.

Thật đúng là đủ phiền phức, Trình Đại Lôi khoát khoát tay: "Mời vào bên trong."

Đám người ngồi trong đại sảnh, kêu người hầu dâng trà, Chung Vĩ Hổ bật một tràng cười trước khi nói.

"Từ khi Ngưu tướng quân nhậm chức, đáng lẽ phải sớm phái người đến thăm, một lần chậm trễ, hai lần chậm trễ, do có rất nhiều việc bận rộn, cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ.”

Văn quan Đế Quốc luôn một bộ khách sáo như vậy, Trình Đại Lôi thật sự không quen, ngươi đi thẳng vào vấn đề, chúng ta trực tiếp đàm tiền chuộc không tốt sao. Nhưng đối phương khách khí như thế, Trình Đại Lôi cũng không dễ vạch mặt, đành phải dối trá ứng phó.

"Nghe khuyển tử nói, Tống công tử bị Ngưu tướng quân giữ lại làm khách, Ha-Ha, tất cả đều là thanh niên tài tuấn, nhất định là có chuyện nói không hết, nhưng Tống đại nhân vô cùng sốt ruột..."

Ầm!

Trình Đại Lôi đột nhiên đập tay vào bàn, Chung Vĩ Hổ giật mình, chẳng lẽ mình nói sai câu nào, khiến Trình Đại Lôi bất mãn.

"Trình... Ngưu tướng quân, có vấn đề gì à?"

"Ồ, không có vấn đề, không có vấn đề, ta đột nhiên nhớ tới còn có việc gấp, Chung tiên sinh trước tiên ở nơi này chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại."

Nói xong, Trình Đại Lôi đi ra đại sảnh, sau khi tránh khỏi Chung Vĩ Hổ, Trình Đại Lôi cảm giác không khí đều tươi mát hơn rất nhiều.

"Đại đương gia, sao lại không nói chuyện, ta nhìn ngài trò chuyện rất cởi mở đó?"

“Gọi Hòa Thân."

Trình Đại Lôi nghĩ rõ ràng, chuyện chuyên nghiệp vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp xử lý, bản thân đi xem náo nhiệt cái gì.

Chung Vĩ Hổ chờ ở đại sảnh, đã bắt đầu miệng đắng lưỡi khô, tuy nhiên ly trà bày biện trước mắt, ông ta một ngụm cũng không uống.

Chính lúc này, một người đi vào đại sảnh, cười rạng rỡ. Chung Vĩ Hổ đột nhiên cảm thấy, bầu không khí bắt đầu thay đổi.

Chung Vĩ Hổ nhìn người nam nhân đang ngồi trước mặt nghịch ngợm nắp tách trà, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Chung đại nhân đã đến, dù như thế nào cũng phải để Chung đại nhân mang người đi theo, nhưng không khéo, vừa phát sinh một chuyện nhỏ." Hòa Thân.

"Chuyện gì?"

"Chính là Tống công tử, chơi bời quá đà, chơi đến lộ liễu, lỡ tay làm bị thương mấy huynh đệ, hiện tại người huynh đệ kia còn nằm ở trên giường không có xuống đất được."

Chung Vĩ Hổ đương nhiên hiểu, đây là trại Cáp Mô muốn ra giá, đối với cái này, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Dưỡng thương cần bao nhiêu tiền, Lương Châu đều sẽ một mình gánh chịu, tuyệt đối không thể để cho huynh đệ chịu ủy khuất. Nhưng trước tên có thể để cho ta gặp mặt công tử được hay không?”

"Chuyện này cứ từ từ." Hòa Thân đẩy chén trà: "Chung đại nhân nếm thử chén trà này, vùng Tây Bắc vắng vẻ, sợ không có trà ngon như ở Trường An..."

Chung Vĩ Hổ càng sốt ruột, Hòa Thân càng không nóng nảy, song phương ngươi tới ta đi. Nếu như là Trình Đại Lôi, sợ sớm đã mất kiên nhẫn, nhưng Hòa Thân lại rất thích cảm giác đùa bỡn này.

Để Hòa Thân ứng phó với Chung Vĩ Hổ, còn Trình Đại Lôi thì vùi mình ở thư phòng, đọc tin tức do thủ hạ đem đến. Từ sau khi có kỹ giang hồ truyền ngôn, tin tức các nơi trên Đế Quốc đều được chuyển tới tay Trình Đại Lôi thông qua các tửu lâu.

Đây là một ít việc, Trình Đại Lôi không có giao cho Hòa Thân, mà tự mình xử lý.

Nhìn một ngày trời, ngay cả Trình Đại Lôi cũng không khỏi lo lắng cho tình hình bây giờ của Đế Quốc. Chư hầu các nơi có dấu hiệu làm loạn, đối với mệnh lệnh của hoàng tộc cũng lúc nóng lúc lạnh, người sống không nổi thì chiếm núi làm vua, sơn tặc san sát. Nhung Tộc bên kia cũng không yên ổn, vua của thảo nguyên vừa chết, liên minh giữa các bộ tộc thì giống như thùng rỗng kêu to, tất cả mọi người bắt đầu tranh giành địa bàn của riêng mình.

Đơn hàng binh giáo của Tây Nhan bộ càng ngày càng nhiều, điều này cũng chứng minh tình huống đang vô cùng gay go.

"Đại đương gia..."

Hòa Thân gõ cửa tiến vào, hắn còn chưa biết trời đã tới, Trình Đại Lôi xoa xoa mi mặt mỏi nhừ, hỏi:

"Người đi chưa?”

"Đã đi."

“Ngươi đã nói gì?”

"Ba ngày sau, bọn họ đem tiền chuộc đưa tới, chúng ta muốn 100 con tuấn mã, ba nghìn trường mâu cùng thóc gạo, tơ lụa các loại."

"Những vật này." Trình Đại Lôi bĩu môi, xem ra Hòa Thân không có tố chất trở thành sơn tặc: "Còn thiếu đó.”

"Đây chỉ là trang thứ nhất, chờ bọn hắn đem đồ vật tới, chúng ta tùy tiện tìm lý do, tiếp tục giữ người ở lại." Hòa Thân lộ ra một nụ cười gian thương.

"A, ý của ngươi là không thả người?" Trình Đại Lôi hai mắt tỏa sáng.

"Đương nhiên không thể thả, dạng dê béo này chính là bùa hộ thân của chúng ta, bọn hắn ở đây một ngày, chúng ta liền an toàn.”

Điểm này Trình Đại Lôi ngược lại không nghĩ tới, hắn hỏi: "Vậy ngươi dự định nhốt bao lâu?"

"Có thể nhốt bao lâu thì nhốt bấy lâu, hai năm ba năm, tới đó rồi nói tiếp.”

"Lỡ đâu Tống Bá Khang đánh tới?”

"Vậy thì từ từ nói chuyện, có giam cũng phải giam lỏng, thời gian kéo càng dài, thì cứ tìm lão bà cho Tống Du Cừ, Tiết Vấn Đình thì kiếm nam nhân gả, qua mộtt đoạn thời gian, đem em bé ra đời, vậy thì lúc đó, người cũng chính là của sơn trại chúng ta.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right