Chương 106: Bàn Luận Nhân Sinh (3)

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,406 lượt đọc

Chương 106: Bàn Luận Nhân Sinh (3)

Diệp Tùy Phong:

- Ngươi này hình như hơi quen.

- Ông chủ Phùng.

Diệp Tùy Phong nhìn tài liệu trong tay, trực tiếp tiến vào chủ đề:

- Ta nghe nói hai ngày qua, ngươi thu mua đất trống gần Túy Mộng Lâu?

- Ha ha, vẫn là không thể gạt được Diệp lão đệ ngươi!

Phùng Hạ cười nói:

- Diệp gia uy vũ, một ngày, đã tiêu diệt hai đại gia tộc khác, thật sự là để cho người ta bội phục.

- Chuyện lớn như thế, để cho ta ngửi thấy to lớn cơ hội buôn bán, cho nên ta mới bắt đầu hành động.

Phùng Hạ ngồi ngay ngắn trên ghế, bình chân như vại, nhìn Diệp Tùy Phong.

Theo hắn thấy, Diệp Tùy Phong chắc sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với cái gọi là “cơ hội buôn bán lớn” của hắn.

Diệp Tùy Phong không biết hắn ta lấy tự tin từ đâu tới, im lặng một lát.

Phùng Hạ thấy bộ dáng của Diệp Tùy Phong bình tĩnh, lần nữa mở miệng nói:

- Diệp gia chủ, cơ hội buôn bán này sẽ khiến cho chúng ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền nha.

Diệp Tùy Phong giơ tay lên.

- Dừng lại.

- Ta không có hứng thú đối với cái gọi là cơ hội buôn bán của ngươi.

Phùng Hạ lập tức sững sờ:

- Diệp gia chủ, đây chính là lượng lớn linh thạch đổ vào nha!

- Chỉ cần chúng ta liên hợp lại, dựa theo suy đoán của ta, trong đó lợi ích, hàng năm chí ít sẽ thu vào chục tỷ!

- Đừng nói với ta, ngươi không có hứng thú với linh thạch?

Phùng Hạ quyết định thả ra một chút mồi nhử.

Hắn chờ đợi mấy năm ở thành Vân Tiêu, trên cơ bản đều có hiểu rõ đối với tình huống kinh tế của ba đại gia tộc.

Ích lợi hàng năm của Diệp gia, cũng chính là cỡ mười triệu, dù hiện tại đã tiêu diệt hai đại gia tộc khác, cũng lật không được mấy lần.

Gia tăng tài phú, đều không có đơn giản như tưởng tượng.

Cho nên hắn cảm thấy, hàng năm thu vào chục tỷ, nhất định sẽ sinh ra hấp dẫn với Diệp Tùy Phong.

Đáng tiếc, hắn rời đi thành Vân Tiêu quá lâu, cũng không biết: Thời đại đã thay đổi.

- Ta không có hứng thú đối với linh thạch như trong tưởng tượng của ngươi.

- Hôm nay gọi ngươi tới là vì một chuyện khác.

Diệp Tùy Phong thả xuống tư liệu, lấy ra một tờ bản vẽ thiết kế, để lên bàn.

- Thành Vân Tiêu chuẩn bị xây dựng lại, Túy Mộng Lâu của ngươi ở ngay nơi thi công, cần dỡ bỏ.

- Nói cái giá đi.

Nhìn lên bản vẽ trước mặt, Phùng Hạ trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Thành Vân Tiêu xây dựng lại quy mô lớn như thế?

Ngươi Diệp gia có tài lực như vậy?

- Diệp gia chủ, chuyện này không tốt lắm đâu, khi Túy Mộng Lâu vừa tới đây, chúng ta đã ước định cẩn thận, vô luận như thế nào, không liên quan tới nhau!

Phùng Hạ dần dần thu lại nụ cười trên mặt.

- Ngươi ước định với ai?

- Đường gia, một trong ba đại gia tộc!

Diệp Tùy Phong khẽ lắc đầu, từ khi đi vào cái thế giới này, hắn đã gặp qua không ít kẻ ngu ngốc, nhưng trước mặt Phùng Hạ này tuyệt đối chính là loại người đó.

- Hiện tại chủ nhân thành Vân Tiêu, là Diệp gia, ngươi muốn làm ăn ở đây phải tuân theo Diệp gia sắp xếp.

- Hoặc ra cái giá, bán Túy Mộng Lâu cho chúng ta, hoặc ngay lập tức cuốn gói rời đi cho ta.

- Ta chỉ cho ngươi một lần cơ hội lựa chọn.

Nói xong, Diệp Tùy Phong không để ý đến hắn nữa.

- Soạt!

Phùng Hạ đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng.

- Diệp Tùy Phong, ngươi thật sự coi mình là thiên hạ vô địch sao?

- Phía sau ta chính là thành Lâm Giang, là…

Phùng Hạ vừa mới bắt đầu nổi giận, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác ngạt thở thật sâu.

Ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy, từ vị trí đan điền của hắn, ung dung bay ra một hạt châu tản ra tia sáng màu vàng, chậm rãi bay tới trên tay Diệp Tùy Phong.

Đó là Kim Đan của hắn!

Diệp Tùy Phong nắm vuốt Kim Đan, lại lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm, cùng đặt chung một chỗ với nó.

- Một viên Kim Đan, lại thêm một viên linh thạch, mua toàn bộ tài sản Túy Mộng Lâu của ngươi, có đủ hay không?

- Đủ thì ký hiệp nghị, sau đó mang bọn chúng đi.

Diệp Tùy Phong thật sự đã hết kiên nhẫn.

Sớm biết đối phương là mặt hàng này, nói cái gì hắn đều không tự mình gặp mặt.

Loại người này gặp nhiều, trí thông minh khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.

Hiện tại, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian kết thúc chuyện này.

Phùng Hạ đứng tại chỗ, tinh thần căng cứng, trong lòng hoảng hốt.

Đây chính là Kim Đan, Diệp Tùy Phong lại có thể tuỳ tiện lấy ra!

Trong nửa năm qua, hắn rời đi thành Vân Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ta… Ta ký!

Phùng Hạ khó khăn nói.

Rất nhanh, một phần hiệp nghị đã ký xong, Diệp Tùy Phong lấy giá cả một viên hạ phẩm linh thạch, mua tất cả tài sản Túy Mộng Lâu.

Về sau, Phùng Hạ cũng lấy lại được Kim Đan của mình, cầm viên linh thạch nóng hổi kia, trong lòng của hắn chỉ có hối hận. Sớm biết, hắn ta ngay từ đầu nghe theo Diệp Tùy Phong, bán Túy Mộng Lâu cho hắn…

Sau khi Phùng Hạ rời đi, Diệp Tùy Phong vuốt trán.

Loại chuyện này, về sau nhất định giao cho nhóm người Tùy Vân, thật sự là quá không thú vị!

Sau một lát, một thân ảnh quen thuộc, xuất hiện ở cửa ra vào.

- Diệp gia chủ.

Cốc Vạn Tâm hai tay khoanh trước người, cung kính chào hỏi.

- Hi vọng ngươi có thể bình thường một chút, hôm nay ta đã đủ phiền.

Diệp Tùy Phong ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Cốc Vạn Tâm cười một tiếng:

- Rất ít gặp được bộ dáng này của ngài.

Nàng ngồi xuống:

- Là bởi vì Phùng Hạ?

- Đừng nhắc đến tên ngu ngốc đó nữa!

Diệp Tùy Phong nói:

- Nói một chút ngươi đi, gần đây tự giam mình ở trong Vạn Bảo Các không ra khỏi cửa, cửa phòng không bước, làm gì chứ?

Cốc Vạn Tâm nói:

- Đương nhiên là đang chờ đợi Diệp gia chủ phân phó.

- Ngươi là người Vạn Bảo Các, không phải người của Diệp gia ta, có thể không cần nghe theo chỉ thị của ta.

Diệp Tùy Phong nhấp một ngụm trà.

Cốc Vạn Tâm cười cười, bỗng nhiên khe khẽ thở dài.

- Diệp gia chủ, nếu ngài không thu lưu ta, chỉ sợ không được bao lâu, ngài liền vĩnh viễn đều không gặp được ta.

- Vì sao?

Diệp Tùy Phong khẽ nhíu mày.

- Ngài còn nhớ rõ lần trước, ngài để cho ta điều tra hướng tiêu dùng linh thạch của Vạn Bảo Các?

Cốc Vạn Tâm hỏi.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right