Chương 133: Bắt Đầu Đánh Ra

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,683 lượt đọc

Chương 133: Bắt Đầu Đánh Ra

Sau khi bọn hắn đi vào, theo thứ tự ngồi xuống xung quanh pho tượng, làm thành một hình quạt to lớn.

- Bái kiến viện trưởng!

Bọn hắn đều nhịp, cùng hô lên.

Dưới chân pho tượng, Diệp Khiêm từ từ mở mắt.

Thành Sa Thạch là một tòa đại chủ thành nằm ở phía tây Liên Minh Cửu Thành.

Địa vị của nó ngang với Túc thành ở phía Bắc.

Nhưng hoàn cảnh nơi này ác liệt, dân phong cực kỳ bưu hãn, người tu luyện dị thường hiếu chiến.

Chiến đấu gần như là việc nhà, là cơm rau dưa của bọn họ.

Trong thành Sa Thạch, mấy chục đấu trường lớn nhỏ cũng được xây dựng để chiến đấu.

Đấu trường Hoàng Phong là một cái lớn nhất trong đó.

Người đến đây quan sát chiến đấu, gần như mỗi ngày đều hết chỗ, không còn chỗ ngồi.

Đương nhiên, chiến đấu trong đấu trường này cũng dị thường đặc sắc.

- Nghe nói không, gần đây có một thế lực gọi là Chân Long Các rất nổi tiếng!

Trên khán đài, hai đại hán nữa trần trụi thân thể đang lớn tiếng trò chuyện với nhau.

- Ta biết, nhưng thủ lĩnh của Chân Long các hình như chỉ là một đại tiểu tử, trắng nõn, trắng nõn như phụ nữ mà.

Một đại hán khác trả lời.

Lúc này, một người bên cạnh bọn họ bỗng nhiên cười nói:

- Ha ha, các ngươi chưa thấy Long Chủ đúng không?

Hai tên đại hán nhìn lại.

- Tại sao chúng ta phải gặp một tiểu tử miệng còn hôi sữa, cũng vì hắn lớn lên giống tiểu bạch kiểm sao?

- Ha ha, Sa Thạch chúng ta, từ trước đến nay lấy chiến phục người, ngươi sẽ không từ bỏ truyền thống của chúng ta, muốn làm con rùa với Long chủ kia chứ?

Hai người vừa mở miệng đã khiêu khích.

Không phục?

Không phục ta lên đấu trường gặp!

Đây chính là quy củ Sa Thạch!

Nhưng người bị khiêu khích kia, lại cười:

- Trước tiên ta hỏi các ngươi, hôm nay, vì chuyện gì mà các ngươi đi vào đấu trường Hoàng Phong.

- Cắt! Thứ hèn nhát!

Một tên hán tử trực tiếp quay đầu đi chỗ khác.

Một người khác thì cười to nói:

- Chúng ta đương nhiên là đến vì Thương Vương!

- Hắn một người một thương, ngắn ngủi hơn một tháng, từ đấu trường nhỏ nhất một đường đánh lên đấu trường Hoàng Phong!

- Với lại, hắn chọn lựa đối thủ, toàn bộ đều là kẻ khó chơi vô cùng tàn nhẫn, mỗi một trận chiến đấu đều đánh cho máu me khắp người!

- Đó mới là người mà người Sa Thạch chúng ta nên đi theo, mà không phải tiểu bạch kiểm nhát gan chỉ biết ngồi nhà!

Mắt thấy hai bên sắp chân chính xung đột, bỗng nhiên, cả đấu trường truyền đến tiếng hoan hô thật lớn.

- Thương Vương! Thương Vương!

Đám người nhiệt liệt hoan hô, náo nhiệt cuồn cuộn.

Theo tiếng hô như biển động, một bóng người đi vào trong đấu trường.

Trong tay hắn cầm theo một cây trường thương, quần áo trên người, sớm đã tổn hại, nhiễm lấy mảng lớn vết máu.

Cả người, chiến ý ngập trời!

- Ha ha, có gan thì gọi Long Chủ của các ngươi tới đi! Xuống dưới đánh với Thương Vương một trận!

Đại hán cười to nói.

Nhưng, người kia vẫn như cũ đang cười, với lại cười rất đắc ý.

- Chỉ sợ không được, bởi vì…

- Hắn chính là Long Chủ của chúng ta!

Vùng cực nam của Liên Minh Cửu Thành tọa lạc một dãy núi khổng lồ.

Ở chính giữa sơn mạch, một tòa lầu cát cao lớn đứng vững trong tầng mây.

Phía trên viết bốn chữ lớn: Thư viện Thiên Phủ.

- A, cuối cùng, chúng ta trở về!

Nhan Hi lớn tiếng cảm thán.

Diệp Cầm Dao đứng ở bên cạnh nàng, nhìn tràng cảnh hùng vĩ này, trong lòng cũng cảm khái.

Trên đường đi, các nàng đi ngang qua rất nhiều nơi, thấy qua rất nhiều chuyện.

Hiện tại, cũng đã đạt được mục đích.

- Đi thôi.

Nhan Hi quay đầu cười một tiếng, sau đó nắm tay Diệp Cầm Dao, kéo lên một con đường núi giống như là thang trời.

- Con đường này, vô luận là ai cũng chỉ có thể đi bộ đi lên, đây là quy củ của thư viện Thiên Phủ.

Vừa đi, Nhan Hi vừa giảng giải.

Một hồi sau, các nàng đi tới dưới chân sơn môn.

Từ nơi này nhìn lên, cửa lớn thư viện lộ ra càng càng hùng vĩ.

- Chúng ta đi Long Môn!

Nhan Hi mang theo Diệp Cầm Dao, không đi cửa chính mà là đi vào trước một mặt tiền nhỏ kỳ lạ.

Chính lúc Diệp Cầm Dao nghi ngờ, Nhan Hi giải thích nói:

- Mỗi một học sinh vừa gia nhập thư viện đều phải đi Long Môn một lần, đây là dùng để kiểm tra thiên phú, quyết định phân chia sau khi đi vào.

- Chớ khẩn trương, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ ít nhất có thể tiến vào Tứ Quý viện!

Trên đường, Diệp Cầm Dao đã từ chỗ Nhan Hi biết được, trong thư viện Thiên Phủ cũng phân chia đẳng cấp.

Từ thấp đến cao, tổng cộng chia thành năm đẳng cấp, theo thứ tự là Phàm Trần viện, Quân Tử viện, Tứ Quý viện, Tinh Thần viện, còn có Thiên Địa viện.

Có thể đi vào Tứ Quý viện cũng đã là thiên tài trong thiên tài.

Nhưng, Diệp Cầm Dao cũng không có chấp niệm này, vô luận ở đâu cũng đều là Hồng Trần.

Nàng bước động bước chân, đi về phía Long Môn.

- Tiếng chuông vang năm lần là sẽ được đi vào Tứ Quý viện, cố gắng lên!

Nhan Hi ở sau lưng cổ vũ ủng hộ.

- Đông!

Một tiếng chuông vang, đúng hẹn mà tới.

Sắc mặt của Nhan Hi khẩn trương, nàng cũng không biết, đến cùng sẽ như thế nào.

- Đông!

Sau một lát, tiếng chuông thứ hai truyền tới,

- Ha ha, đừng suy nghĩ, gọi là thiên tài ở vùng hẻo lánh, tối đa cũng chỉ hai tiếng chuông vang.

Lúc này, Quan Mục từ phía sau đi tới.

Nhan Hi hừ một tiếng, nói:

- Nàng ấy nhất định có thể đi vào Tứ Quý viện!

- Ha ha!

Quan Mục cất tiếng cười to:

- Ngươi cho rằng, Tứ Quý viện là nơi mà chó mèo gì cũng có thể vào sao?

- Nếu nàng ấy có thể vào được, ta thua ngươi một món linh khí Địa cấp!

Nhan Hi liếc mắt, không tiếp tục đi để ý đến hắn.

Nhưng, tiếng thứ ba chuông vang lại mãi chậm chạp không đến.

Ngay khi nàng sắp không ngồi yên, bỗng nhiên, tiếng thứ ba truyền tới.

Nhưng nàng chưa kịp kinh hỉ, tiếng chuông thứ tư đã theo sát phía sau!

Tiếp theo, chính là tiếng chuông thứ năm, tiếng chuông thứ sáu…

Sau một lát, chín tiếng chuông vang, vang vọng cả thư viện Thiên Phủ!

- Ầm ầm!

Một loạt tiếng nổ đùng đoàng to lớn đã quấy rầy Diệp Tùy Phong đang xem sách.

Hắn nhíu mày, đang chuẩn bị đi xem một chút đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Cốc U Lan đi vào.

- Lão gia.

- Đại hội, đã bắt đầu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right