Chương 166: Diệp Cầm Dao, Thư Viện Thiên Phủ

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,688 lượt đọc

Chương 166: Diệp Cầm Dao, Thư Viện Thiên Phủ

Bỗng nhiên, một bóng người vội vã chạy vào.

Nàng ngắm nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy màu đỏ sậm trên vách tường thì con ngươi lập tức co rút nhanh.

- Không, Cầm Dao, không…!

Nàng vươn tay, đặt tại trên vách tường.

Rất nhanh, những màu đỏ sậm nhành nhạt kia theo cánh tay của nàng, lan tràn ra khắp toàn thân, bao phủ toàn bộ thân thể nàng vào trong.

Sau đó, tràng cảnh trong tầm mắt nàng cũng xảy ra biến hóa.

Trong sân không còn rỗng tuếch mà khắp nơi đều là thi thể tán lạc, máu chảy thành sông.

Xem quần áo của bọn hắn, không ngờ lại chính là những thiên chi kiêu tử trong Thiên Địa viện!

Vẻ mặt nữ tử hoảng sợ, theo sương đỏ từng bước thôn phệ, tràng cảnh trước mặt nàng cũng càng ngày càng rõ ràng, hàng loạt tiếng kêu thảm từ đằng xa truyền đến.

Nàng nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, một bóng người mặc hồng y lạnh nhạt mà đứng.

Bóng người đó nhìn thoáng về phía nàng.

Nữ nhân tựa như tiên tử, lại như quỷ ma, không ngờ lại là Diệp Cầm Dao.

Diệp Cầm Dao thản nhiên nhìn thoáng qua nữ tử kia, lại lần nữa quay đầu đi.

Ở trước mặt nàng, một người quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo, hình như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.

Thân thể của hắn cuộn tròn rúc vào một chỗ, tản ra mùi hôi thối nồng đậm.

Hiển nhiên đã là sinh lý bài tiết không kiềm chế.

- Tha ta… Giết ta!

- Không… Ngươi tha ta, van cầu ngươi…

Hắn ta gian nan mở miệng, lại giống như ý thức đều đã mơ hồ.

- Ngươi thật sự cho rằng có Thiên Địa viện che chở thì mình có thể bình yên vô sự đến sao?

Diệp Cầm Dao chậm rãi nói, âm thanh ôn nhu lại để lộ ra như là lạnh lẽo như Cửu Thiên Luyện Ngục.

Tất cả bóng người ngã xuống xung quanh đều là một mình nàng gây nên.

Cái gọi là thiên kiêu, cái gọi là yêu nghiệt, cái gọi là thiên phú vô địch, tiền đồ vô thượng, ở trước thực lực chân chính căn bản không chịu nổi một kích!

Bọn hắn ngày thường cực kỳ ngạo khí, coi trời bằng vung.

Nhưng khi tới gần cái chết vẫn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu xin Diệp Cầm Dao thả bọn họ một con đường sống.

Nhưng nàng không cho bọn hắn cơ hội này.

- Quan Mục, nhìn cái này.

Bỗng nhiên, Diệp Cầm Dao lấy ra một bức thư, đặt ở trước mặt Quan Mục đang quỳ trên mặt đất.

Đó là một phong thư gửi cho Viện trưởng Thư Viện, là một phong thư cầu xin khoan dung, kí tên, là Trương Đông.

Nhưng đối tượng hắn cầu lại không phải mình, chính là Quan Mục.

- Ngươi phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy, Trương Đông cũng chỉ dạy dỗ ngươi mà thôi, sau đó vẫn một lòng muốn bảo vệ ngươi.

- Nhưng hắn đổi lấy được gì?

Vẻ mặt Diệp Cầm Dao lạnh lùng, nhìn chằm chằm Quan Mục:

- Phản bội.

- Ngươi cái gì cũng mặc kệ, quay đầu phản hắn như vậy.

- Ngươi tự mình cầm đao, đâm vào bản nguyên sinh mệnh của Trương Đông, tự tay đánh nát linh hồn của hắn, làm cho hắn vĩnh viễn không được siêu sinh!

Quan Mục nhìn lá thư này, hai hàng huyết lệ không ngừng chảy ra, lăn dài trên má.

Cả người hắn run rẩy, khóc nức nở, lại không nói được một chữ nào.

- Trương Đông chết.

Diệp Cầm Dao tiếp tục nói:

- Hắn chết trong tay mình, chết trên chính nghĩa ngu xuẩn của mình, chết bởi trách nhiệm của hắn đối với chúng ta.

- Ta đã sớm đã nói với hắn, không nên tin tưởng những người khác như thế.

- Nhưng hắn không tin, hắn vẫn tin tưởng, một trái tim chân thành cũng có thể cảm được một trái tim sắt đá.

- Ở trên trong thư viện Thiên Phủ, ta chỉ tôn trọng một mình hắn.

- Cho nên, Quan Mục, cho dù như thế nào, ta cũng khó có khả năng tha thứ cho ngươi.

Diệp Cầm Dao nói xong, nhẹ nhàng giơ tay lên.

Vô số đường cong màu đỏ, quấn quanh trên ngón tay như ngọc của nàng, phía còn lại thì toàn bộ đâm vào trong thân thể Quan Mục.

Theo động tác của ngón tay, thân thể của hắn cũng theo đó bắt đầu co quắp lại.

Quan Mục kêu to thê thảm, mỗi một sợi dây kia đều thật sâu đâm vào linh hồn của hắn, hắn cảm giác tất cả của mình như đang bị xé rách.

- Diệp Cầm Dao!

Quan Mục rống to:

- Ngươi giết ta, giết nhiều học sinh Thiên Địa viện thân thế hiển hách như vậy, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!

- Viện trưởng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Vẻ mặt Diệp Cầm Dao vẫn đạm mạc như cũ, không chút gợn sóng.

- Đây chính là di ngôn trước khi lâm chung của ngươi sao?

Nói xong, nàng khẽ động dây đỏ, vô số cột máu thật nhỏ từ các ngõ ngách trong thân thể Quan Mục phun ra ngoài.

Máu tươi, nhiễm lên váy Diệp Cầm Dao, váy vốn là màu đỏ, lộ ra càng thêm yêu diễm.

Lúc này, nữ tử kia cũng tiến vào phương thế giới này, lo lắng chạy tới.

Nàng ôm lấy cánh tay Diệp Cầm Dao, trong mắt tràn đầy nước mắt.

- Cầm Dao, mấy người viện trưởng đang mang theo Thánh Khí tới, ngươi chạy mau, chạy mau lên!

Nữ tử gấp giọng nói.

Diệp Cầm Dao đưa tay, xóa đi nước mắt của nàng, cười lắc đầu.

- Nhan Hi, bọn hắn đã tới.

Vừa dứt lời, một đạo thần quang khổng lồ bổ ra thế giới màu đỏ này, sắc trời màu trắng cũng chiếu vào.

Mà lúc này, người bên ngoài cũng thấy rõ tràng cảnh trong đình viện.

Một đám người mặc trường bào màu xanh, đứng ở trong hư không, sắc mặt bọn hắn chấn động, trong mắt hoảng sợ.

Phía trước nhất là một lão giả râu tóc bạc trắng, cầm trong tay hắn một chuỗi chuông nhỏ màu bạc, ẩn ẩn phát sáng.

Đó chính là bảo vật phía trên Thiên cấp, Thánh khí.

- Diệp Cầm Dao!

Lão giả rống to, âm thanh truyền khắp thư viện Thiên Phủ.

Uy thế kinh khủng của Độ Kiếp kỳ thẳng tắp đánh về phía Diệp Cầm Dao.

Nhưng tia sáng màu đỏ sậm lại xuất hiện phía trước Diệp Cầm Dao, bảo vệ nàng và Nhan Hi.

Vẻ mặt lão giả hơi rung động, lớn tiếng nói:

- Diệp Cầm Dao, không ngờ ngươi lại giết tất cả thiên kiêu của Thiên Địa viện!

Diệp Cầm Dao biểu lộ lạnh nhạt.

- Bọn hắn muốn giết người ta bảo vệ, cho nên ta chỉ có thể giết bọn hắn.

Vẻ mặt lão giả dữ tợn, cắn răng nói:

- Ngươi hoàn toàn có thể thông qua thư viện để giải quyết chuyện này!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right