Chương 169: Dã Nhân Đáng Sợ

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,690 lượt đọc

Chương 169: Dã Nhân Đáng Sợ

Bị nói thẳng ra như vậy, sắc mặt của Tiên Hạc đạo nhân xấu hổ, trên mặt lúc xanh lúc đỏ.

Nhưng lão rất nhanh đã khôi phục lại, cười lạnh nói:

- Bạch Lan Chi, ngươi cũng không nên xem lòng hảo tâm của ta giống như lòng lang dạ thú!

- Ta tìm ngươi hợp tác là xem ở phân thượng chúng ta xuất thân đồng nguyên, muốn cùng ngươi bay lên, biết không?

Nghe thấy câu nói này, Bạch Lan Chi lập tức nhìn lại, buồn cười hỏi:

- Có đúng không?

- Ta ngược lại rất hiếu kỳ, ngươi chuẩn bị mang ta bay lên thế nào?

Tiên Hạc đạo nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta đã sớm thành lập liên hệ với người bên phía Thánh Địa, chỉ cần đi qua là sẽ có thể dàn xếp rất nhanh.

- Tiến vào Thánh Địa, hưởng thụ phúc phận cũng là cơ hội vô cùng hiếm có!

- Đến lúc đó, ngươi đừng cầu ta…

Tiên Hạc đạo nhân đang nói, Bạch Lan Chi bỗng nhiên lấy ra một khối lệnh bài màu trắng, lung lay ở trước mặt lão.

Ở chính giữa lệnh bài có hai chữ to, rồng bay phượng múa.

Thiên Loan!

Con ngươi Tiên Hạc đạo nhân lập tức co rút nhanh, lên tiếng kinh hô.

- Bạch Kim Lệnh của điện Thanh Loan! Sao ngươi có thể có vật này!?

Sắc mặt lão chấn động.

Lệnh bài này tương đương với giấy thông hành đi vào Thánh Địa!

Người có nó có thể ra vào Thánh Địa dễ như trở bàn tay, thu hoạch được một vùng đất đủ để cư trú.

Với lại, thậm chí còn có thể tiến vào Thánh Địa, hưởng thụ phúc phận tạo hóa.

Lão rất muốn biết, sao Bạch Lan Chi lại có được cái này?

Nhưng Bạch Lan Chi cũng không có ý định giải thích.

Sau khi nàng quơ quơ lệnh bài, lại thu về rất nhanh, cười nhạt nói:

- Lão đạo, ta khuyên ngươi đừng tiếp tục uổng phí công phu nữa.

- Ta quá quen thuộc cách làm người của ngươi, nói thực ra, cho dù ta tùy tiện tìm một đám người ven đường hợp tác thì cũng sẽ không lựa chọn ngươi.

Bạch Lan Chi không chút sợ hãi.

Lệnh bài này chính là bùa hộ thân của nàng, trên đường đi đến thánh địa sẽ không có ai dám không nể mặt nó.

Tiên Hạc đạo nhân đương nhiên cũng biết đạo lý này, nhưng mặt ngoài lão đương nhiên sẽ không chịu phục, hừ lạnh hai tiếng nói:

- Có bản lĩnh thì ngươi tùy tiện tìm đi, ta không tin có người nào có thể tốt hơn Giao Hạc tông ta.

Nói xong, bỗng nhiên, phía trước tầm mắt lão xuất hiện một đám người.

Hai người nhất thời trở nên cảnh giác.

Dần dần, bọn hắn mới phát hiện, đám người này phi thường kỳ quái!

Thân thể bọn họ cường tráng, quần áo kỳ quái, khí tức trên người cực kỳ quái dị, nhìn lên đến cũng có chút khí thế.

Nhưng kỳ quái là, đám người này giống như rất nhiều ngày chưa ăn cơm, từng người đều ôm một đống đồ ăn bình thường, ăn như sắp chết đói.

Vừa nhét đồ ăn vào miệng còn vừa lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.

- Một đám mọi rợ nào vậy?

Tiên Hạc đạo nhân sững sờ, sao nơi này lại xuất hiện dã nhân?

- Chắc người ở trong núi mới ra.

Bạch Lan Chi cũng cau mày, đám người này thật sự là quá quái lạ.

Xuất phát từ cẩn thận, nàng chuẩn bị đi vòng qua.

Tiên Hạc đạo nhân lại cười hắc hắc, chỉ vào bọn hắn nói:

- Không phải ngươi vừa nói ai cũng có thể hợp tác sao? Có bản lĩnh thì hợp tác với đám người này đi?

Bạch Lan Chi liếc mắt, không thèm để ý gia hỏa này.

Nhưng vào lúc này, một nữ tử dáng người cao gầy, toàn thân che kín đường vân màu đen, trực tiếp đi về phía bọn hắn.

Sau khi dừng lại thì nhìn hai người một chút, sau đó mở miệng nói:

- Các ngươi… Xin hỏi… Ai?

Nữ tử nói rất khó khăn, chữ được chữ mất, hình như là vừa học.

- Ha ha ha!

Tiên Hạc đạo nhân nhịn không được cười to, chỉ về phía nàng nói:

- Bạch Lan Chi, ta cảm thấy bọn dã nhân đần độn này, nhất định là đồng bạn ngươi vô cùng muốn hợp tác, nhanh thu nhận bọn hắn đi.

Bạch Lan Chi lại không lên tiếng, nàng luôn cảm thấy người trước mặt này rất không đơn giản.

Nữ tử ngẩn người, nghe không hiểu, chuẩn bị lần nữa mở miệng.

Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu nàng.

- Lang tỷ tỷ, ngươi nói lộn xộn cái gì đấy, trực tiếp mang bọn hắn tới là được.

- Chúng ta cũng không định giả dạng làm người bình thường.

Lang Nữ nhẹ gật đầu, thế là mở miệng nói:

- Đi… Chủ nhân của ta… Muốn gặp ngươi.

Vẻ mặt Tiên Hạc đạo nhân vẫn tươi cười như cũ, lão từ trong túi trữ vật móc ra một miếng thịt nạc, trực tiếp ném ở dưới chân Lang Nữ.

- Không phải chủ tử nhà ngươi muốn ăn ngon sao, đừng khách khí, cầm đi đi, nhớ kỹ phải nướng chín rồi mới ăn, ha ha!

Lang Nữ nhìn miếng thịt tươi dưới chân, nàng vẫn không nghe hiểu người kia nói gì, nhưng hành động này, vô luận ở nơi nào cũng đều đại biểu cho vũ nhục.

- Lão đạo, ngươi đừng làm càn.

Bạch Lan Chi căm ghét nói.

- Cắt, dã nhân mà thôi, ta không giết bọn hắn đã là nhân từ lắm rồi.

Tiên Hạc đạo nhân nói xong, bỗng nhiên, hắn phát hiện Bạch Lan Chi cứng đờ, nhìn chằm chằm phía sau mình, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Đạo nhân nghi ngờ quay đầu, lập tức, khắp cả người phát lạnh!

Chỉ thấy một đôi mắt màu xanh lam mang theo hàn ý lăng liệt đang ở trước mặt mình, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

- Ngươi…

Lão nghẹn họng.

- Ta sao?

Lang Nữ nghiêng đầu, bỗng nhiên đạp ra một cước.

Lão trực tiếp phun ra một ngụm lớn máu tươi, xương cốt trong nháy mắt đứt gãy không biết bao nhiêu cái, bay rớt ra ngoài, cả người mềm nhũn như bùn, run rẩy mấy lần, sau đó không động đậy được nữa.

Bạch Lan Chi nhìn lão đạo trong nháy mắt mất đi sức chiến đấu, không rõ sống chết, cả giác lạnh lẽo từ cột sống quét sạch toàn thân.

Thực lực của nữ tử quái dị này lại cường đại như thế!

Rốt cuộc bọn hắn là ai!?

Cùng lúc đó, nàng nhớ tới vừa rồi lão đạo đã nói.

- Người mạnh mẽ hơn chúng ta ở đây cũng có, đừng vì một câu nói mà đưa tới họa sát thân cho mình!

Lão đạo nói câu nói này, dùng bản thân mình để chứng minh lý luận của mình…

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right