Chương 171: Ngô Đồng Qua
Về phần Thất Thải Lệnh, thật ra gọi là lệnh bài Cầu Vồng, là Diệp Hiểu Hiểu chuyên môn là chuẩn bị cho ba người các nàng.
Mỗi một cái đều đại biểu cho thân phận điện chủ…
Nghĩ không ra, sáu năm trôi qua, không ngờ Bạch Ngọc Lệnh lại trở nên đáng tiền như thế…
- Nghe ngươi nói như vậy, bây giờ điện Thanh Loan rất lợi hại hả?
Diệp Hiểu Hiểu ném Kim Lệnh trả cho nàng, hỏi.
- Đó là đương nhiên.
Bạch Lan Chi cẩn thận tiếp nhận Hắc Kim Lệnh, nói:
- Toàn bộ nửa phía đông của Liên Minh Cửu Thành đã là thiên hạ của điện Thanh Loan.
Nghe thấy câu nói này, trên mặt Diệp Tùy Phong hiện ra một vòng nụ cười.
Lúc trước, con gái lựa chọn con đường chinh phục.
Hiện tại, nàng thật làm được.
Hắn rất vui mừng.
Mà tâm trạng của Diệp Hiểu Hiểu thì có chút phức tạp.
Một mặt là vui vẻ vì thành tựu của Diệp Hoàng, một mặt khác thì lại có chút lo lắng.
Đám người hội Thiên Tiên này của mình có đủ đánh lại điện Thanh Loan hiện tại hay không?
Nàng nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Phú Quý.
Trừ mình ra, hội Thiên Tiên chỉ có con gấu này là tu vi cao nhất, tương đương với tu sĩ Độ Kiếp Kỳ.
Nhưng nó lại quá ngu ngơ, nói không chừng sẽ bị Diệp Hoàng dùng một bình mật ong dụ đi mất, không đáng tin cậy.
Nghĩ nghĩ, Diệp Hiểu Hiểu đi đến bên cạnh một người, đụng đụng cánh tay của hắn.
- Khụ khụ, Vũ Hồng đại ca, phương nam nước sâu, có suy nghĩ muốn gia nhập hội Thiên Tiên của chúng ta hay không, ta cho ngươi làm Hùng Chủ.
Vũ Hồng yên lặng, nghĩ thầm mình có thể chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận, hoặc… Bị ép tiếp nhận.
Lúc này, Diệp Tùy Phong và Bạch Lan Chi đang trò chuyện với nhau.
- Các ngươi là đang toàn tông tiến về thành Vân Tiêu sao?
- Đúng vậy, tiền bối.
Bạch Lan Chi gật đầu.
- Đạo nhân đã chết kia cũng người của Bạch Ngọc tông các ngươi?
- Cũng không phải.
Bạch Lan Chi nói:
- Hắn là chưởng giáo Giao Hạc tông, chúng ta trùng hợp gắp phải trên đường mà thôi, bên kia chính là người của Giao Hạc tông.
Diệp Tùy Phong nhìn thoáng qua, xoay đầu lại.
- Từ giờ trở đi, bọn hắn cũng là người của Bạch Ngọc tông.
- Chúng ta tạm thời đồng hành, cùng nhau tiến về thành Vân Tiêu.
……….
Bạch Lan Chi thật sự không ngờ, Giao Hạc tông đối địch với Ngọc Lan tông mấy trăm năm, trong nháy mắt đã không còn.
Một câu của người kia làm cho mấy ngàn môn nhân Giao Hạc tông đầu nhập vào môn hạ Ngọc Lan tông.
Đây chính là chỗ cường đại của thực lực sao?
Nàng nắm thật chặt lệnh bài Thiên Loan trong tay, trong lòng quyết định.
Nhất định phải mang theo tông môn, đặt chân ở trong Thánh Địa, như vậy mới có tương lai càng thêm tốt đẹp.
Mấy ngày kế tiếp, một nhóm người Diệp Tùy Phong cùng với Bạch Lan Chiđi về phía thành Vân Tiêu.
Trên đường đi, hắn cũng trên cơ bản hiểu rõ hiện trạng thành Vân Tiêu.
Nếu dùng một câu để miêu tả thì chính là Vạn Quốc Triều Bái!
Bọn hắn gặp rất nhiều đội ngũ đến từ các nơi khác nhau, có là những gia tộc từ thành trì khác trong Liên Minh Cửu Thành, cả tộc di chuyển.
Còn có, thậm chí là người ngoài liên minh cũng ngàn dặm xa xôi, chạy tới.
Mục đích chính là chiếm được một cơ hội ở Thánh địa thành Vân Tiêu
Tốc độ của đội ngũ rất nhanh, mấy ngày đã đi tới nơi một nhóm người tụ tập.
Phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ phòng ốc nơi này đều là mới xây.
Quán rượu, nhà trọ, cửa hàng, cái gì cần có cũng có, đơn giản giống như là một tòa thành.
Mà nghe Bạch Lan Chi nói, nơi này chỉ cách thành Vân Tiêu chân chính mấy chục dặm.
- Ông trời của ta, sao lại biến thành như vậy?
Diệp Hiểu Hiểu nhìn đường đi chen chúc, sững sờ xuất thần.
Khi nàng rời khỏi, ngay cả trong thành Vân Tiêu cũng không có nhiều người như vậy!
- Nơi này là ngoài Thánh Địa, đi vào trong sẽ chính là Ngô Đồng Quan.
Bạch Lan Chi nói.
- Ngô Đồng quan?
Diệp Hiểu Hiểu sững sờ:
- Ngươi nói sẽ không phải là… Trấn Ngô Đồng mấy năm trước chứ?
- Ta cũng không biết.
Bạch Lan Chi nói:
- Nhưng ta nghe nói, trước kia, quy mô của Ngô Đồng Quan cũng không phải là rất lớn, nó là sau này mới phát triển.
- Với lại ta còn nghe nói, trong Ngô Đồng quan còn có pho tượng của điện chủ nữa.
Diệp Hiểu Hiểu không biết nên nói cái gì.
Không sai, Ngô Đồng trấn hoàn toàn chính xác có pho tượng của Diệp Hoàng, mấy năm trước khi nàng và Diệp Tùy Phong ra đi còn từng đi qua một chuyến.
Khẳng định là trấn Ngô Đồng.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trong mấy năm ngắn ngủi mà trong nhà đã xảy ra biến hóa to lớn như vậy.
Đến cùng là ai làm ra chuyện này?
Nàng không tự giác đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Tùy Phong, nghĩ thầm cũng chỉ có đại bá mới có thể nghịch thiên như thế.
Diệp Tùy Phong thì lại lộ ra rất bình tĩnh, loại tràng diện này nằm trong dự liệu của hắn.
Lúc ấy, lưu lại Thi Vũ Lệnh và Pháp Chỉ Thiên Tuyển, chính là muốn cho toàn bộ thành Vân Tiêu thăng hoa như vậy.
Vẫn là câu nói kia, nhân khẩu là thứ quan trọng nhất của một thế lực.
Hiện tại xem ra, phương diện này đã đầy đủ.
- Tiền bối, tiên tử, nếu không chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi thôi, bằng vào Hắc Kim Thiên Loan lệnh, có thể tìm được một chỗ ở khá tốt ngoài thánh địa.
Bạch Lan Chi nói.
Diệp Hiểu Hiểu lấy ra hai Bạch Ngọc Lệnh:
- Vậy nếu như là cái này thì sao?
- Tiên tử!
Bạch Lan Chi lập tức kinh hãi, ngăn cản Bạch Ngọc Lệnh, thấp giọng nói:
- Tiên tử, ta không biết lệnh bài của ngài là từ đâu ra, nhưng ngàn vạn không nên lấy ra ở chỗ này, nếu không sẽ dẫn tới mầm tai vạ!
Vẻ mặt nàng kinh hoảng, cảnh giác nhìn bốn phía.
Ngay từ đầu, Bạch Lan Chi đúng thật là bị hai Bạch Ngọc Lệnh trấn trụ.
Nhưng sau khi nhớ lại, làm sao có thể.
Điện Thanh Loan đã sớm không phát Bạch Ngọc Lệnh ra ngoài, mà những người này rất rõ ràng ngay cả thánh địa cũng không hiểu rõ, tại sao có thể có lệnh bài Bạch Ngọc?
Khẳng định là giả.
Tự tiện làm giả Thiên Loan lệnh, đây chính là tội chết!
Nàng cũng không muốn vừa tới Thánh Địa, còn chưa đại triển hoành đồ đã bị liên luỵ chí tử.
- Cái này của ta là thật.
Diệp Hiểu Hiểu nghiêm túc nói.
- Được rồi.
Lúc này, Diệp Tùy Phong mở miệng nói:
- Trước tiên, chúng ta cứ đi cùng với nàng ấy đi, thuận tiện nhìn, tình huống nơi này đến cùng như thế nào.