Chương 184: Long Chủ Uy Vũ
Nhưng Mãng Vương cũng không chịu nổi, hai bên miệng đã chảy ra hai dòng máu đen kịt, tung bay trên không trung, hóa thành từng đống cát đen.
Nhóm người phía dưới nhao nhao tránh né.
Loại cát đen này chính là kịch độc, một khi nhiễm phải, cho dù không chết cũng tàn phế!
Bọn hắn tránh thoát cát đen, tiếp tục công kích Mãng Vương.
Nó lần nữa gào thét, thân thể khổng lồ bắt đầu vặn vẹo, đầu của nó cũng nhắm ngay những con ruồi chán ghét kia, chuẩn bị phát động công kích.
Nhưng, một bóng người màu trắng lại lần nữa đánh tới, như sao băng!
Một thương đã đánh nát một nữa răng độc của nó, xuyên qua toàn bộ cái cằm, máu tươi màu đen đậm đặc không ngừng tung bay.
Vừa rồi lần kia đụng nhau, đụng nát một nữa chiến nón trụ của Long Chủ, lộ ra một gương mặt kiên nghị, ánh mắt lạnh lẽo.
- Giết!!
Theo thời gian trôi qua, dưới Long Chủ dẫn đầu, yêu thú cửu phẩm đỉnh phong to lớn, Hắc Sa Mãng Vương, cuối cùng nó hí dài một tiếng, té ngã trên đất.
Cuồng sa phong bạo vô biên vô tận trong nháy mắt ngừng lại.
Mãng Vương, đã chết!
Uy hiếp lớn nhất của mấy thành trì phía Tây cũng đã được giải trừ!
Ánh nắng, vẩy vào Long Chủ nhiệt huyết đầu vai.
Mọi người kích động, bắt đầu reo hò.
- Long Chủ! Long Chủ!
Tiếng hô vang vọng trong sa mạc vô biên vô tận.
Giờ khắc này, Chân Long Các đã chân chính đứng lên đỉnh phong nửa phía tây Liên Minh Cửu Thành!
Diệp Long nhìn mặt trời phương xa, lộ ra nụ cười đã lâu không có.
- Long Chủ uy vũ!
Tiếng hô xung quanh còn đang tiếp tục.
- Long Chủ quá đẹp trai, đẹp trai đến mức như cặn bã bỏ đi!
Bỗng nhiên, một âm thanh giòn tan, rất không hài hòa vang lên trong đám người.
Mọi người quay đầu nhìn lại, ở giữa một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài đang đứng bên cạnh Long Chủ, kích động la to, nhìn lên hình như còn kích động hơn so với bọn hắn.
- Soạt!
Lập tức, vô số binh khí chỉ về phía nàng, ánh mắt mọi người đều gắt gao khóa chặt lên người nàng.
Người này đột nhiên xuất hiện, thật sự là quá không giải thích được.
Lúc này, Long Chủ cũng vừa quay đầu.
Sau khi hắn nhìn thấy bóng người kia thì lập tức sững sờ.
- Hiểu Hiểu?
- Hì hì.
Diệp Hiểu Hiểu cắn một trái linh quả.
…
Sau một lát, một đội ngũ thật dài từ trong sa mạc bắt đầu trở về.
- Long Chủ, vừa rồi ngươi rất uy vũ nha.
Diệp Hiểu Hiểu cưỡi một con Thất Thải Loan Điểu, ung dung bay ở bên cạnh Diệp Long.
Diệp Long không trả lời, hỏi:
- Đại bá cũng quay về rồi sao? Các ngươi đi chuyến này thật đủ lâu.
- Đều đi chơi đến nơi nào rồi?
- Phương Bắc.
Diệp Hiểu Hiểu nói:
- Đầu tiên là xuyên qua Thanh Cổ Cao Lãnh, sau đó đi đến một nơi tên là vương quốc Vĩnh Đông, nơi đó đều là tuyết, trắng muốn chết.
- Chờ đợi ở nơi đó khoảng 5 năm, sau đó lại xuyên qua Thanh Cổ Cao Lãnh, chạy trở về.
Diệp Long chậc chậc cảm thán:
- Thật đặc sắc.
- Hắc hắc, vậy lần sau ngươi cũng đi theo đại bá cho vui đi.
Diệp Hiểu Hiểu cười nói.
- Có thể, cầu còn không được.
- Đi theo đại bá tuyệt đối có chỗ tốt, nhìn ngươi là đã biết rồi.
Diệp Long nói.
Diệp Hiểu Hiểu hơi kinh ngạc:
- Ngươi có thể bỏ được người của Chân Long Các lại à? Ta nhìn ra được, hiện tại bọn hắn đều là lấy ngươi vi tôn đấy.
Diệp Long nhún vai:
- Vậy thì thế nào?
- Ta đi, Chân Long Các còn có thể giải tán hay sao?
- Chúng ta cũng không phải bang hội do phàm nhân tạo thành, đều là tu sĩ, rời khỏi ba mươi năm mươi năm hoàn toàn không thành vấn đề.
Diệp Hiểu Hiểu sững sờ.
- Là như vậy à?
Vậy tại sao nàng lại cảm thấy hội Thiên Tiên của mình, nếu không có mình sẽ không tiếp tục sinh tồn được nữa chứ?
Nghĩ nửa ngày, nàng chỉ nghĩ ra được một từ: Lực ngưng tụ.
Vô luận là hội Thiên Tiên, hay điện Thanh Loan, thật ra đều khuyết kế hoạch dài lâu.
Mà Chân Long Các là Diệp Long dùng thực lực cường đại, còn có nhân cách mị lực xuất sắc của mình xây đựng thành.
Đây mới là thế lực có thể chân chính sừng sững không ngã.
- Tốt, vậy ngươi mau chóng xử lý tốt chuyện của mình, về nhà đi, đại bá còn đang chờ ngươi đấy.
Diệp Hiểu Hiểu nói.
- Lúc này, mấy người chúng ta có thể đều phải bồi lão nhân gia đi chơi.
- Cùng đi đến các nơi trên thế giới, trên nhảy dưới tránh đi rồi.
………….
Thư viện Thiên Phủ, trong mật thất dưới đất.
Nơi này là phòng tạm giam của Thư viện Thiên Phủ, bình thường dùng để xử phạt học sinh phạm sai lầm.
Phòng tạm giam tổng cộng có sáu tầng, mỗi một tầng đều bố trí tầng tầng trận pháp.
Mỗi sâu một tầng, uy lực của trận pháp sẽ tăng lên gấp bội, càng sâu thì người bị giam giữ sẽ càng nguy hiểm.
Trong một phòng ở tầng dưới chót nhất, một bóng người tuổi trẻ đang ngồi, nàng có khuôn mặt tuyệt đẹp, cho dù bị giam ở chỗ này nhưng sắc mặt nàng vẫn bình thản, không lo lắng chút nào.
- Nàng còn không chịu chấp nhận sao?
Bên ngoài phòng, một người trung niên đang đứng, còn có một lão giả râu tóc bạc trắng.
Nếu có học sinh thư viện ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, lão giả này chính là viện trưởng của thư viện.
Đạo hiệu Chấn Huyền.
- Đúng vậy, Hồn Hư Tử đại nhân.
Chấn Huyền nói:
- Từ khi nàng ta sát hại tất cả thiên kiêu trong Thiên Địa viện và bị chúng ta bắt giữ thì vẫn luôn không nói một lời, chớ nói chi là đại biểu thư viện chúng ta tham chiến.
Vẻ mặt của Hồn Hư Tử không biểu tình:
- Đã điều tra rõ ràng lai lịch của con bé chưa?
- Bẩm, rồi.
Chấn Huyền nói:
- Diệp Cầm Dao gia nhập thư viện vào sáu năm trước, đến từ một toà thành trì nhỏ ở biên giới phía bắc Liên Minh Cửu Thành, lệ thuộc Túc Thành.
- Chỉ có điều, hình như gia tộc của nàng ta có một người khó lường, trước mắt đang có sức ảnh hưởng khá lớn ở Cửu Thành.
- Ngay cả thành Vân Tiêu trước kia cũng biến thành Thánh địa Vân Tiêu, vị gia chủ trong tộc nàng ta được người ở đó xưng là Diệp Thánh.
Hồn Hư Tử khinh thường cười một tiếng.
- Nơi chật hẹp nhỏ bé mà cũng dám xưng Thánh?
- Bên phía Trung Châu cũng chỉ có vài Thánh Địa thôi, mà tất cả đều là Tiên Cảnh trên mười ngàn năm.
Hiển nhiên, hắn cũng không để vị “Diệp Thánh” này vào mắt.
Chấn Huyền cười cười, không nói gì.