Chương 196: Ngàn Vạn Lần Không Thể Xảy Ra Vấn Đề!

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,267 lượt đọc

Chương 196: Ngàn Vạn Lần Không Thể Xảy Ra Vấn Đề!

Lăng Vân tông.

Vườn hoa phía sau núi, trong lương đình.

Hồn Hư Tử và Đồng Thượng Thanh ngồi đối diện nhau.

- Bên phía Uyên cốc đã chuẩn bị xong chưa?

Hồn Hư Tử hỏi.

- Đã thỏa đáng.

Đồng Thượng Thanh nói:

- Chúng ta đã thành lập xong được một chỗ biệt viện trong Địa Hỏa Phong Bạo, nếu như đại nhân muốn qua sớm thì hiện có thể đi được rồi.

Uyên Cốc chính là nơi diễn ra trận quyết chiến Trận Chiến Thiên Mệnh.

Nơi đó nằm ở sâu vạn trượng dưới lòng đất, Địa Hỏa cực kỳ cuồng bạo, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở nơi đó cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt.

Nhưng ở chỗ sâu nhất của Uyên Cốc lại có một bí cảnh tự nhiên.

Trong bí cảnh cũng không phải có rất nhiều tài nguyên, nhưng hoàn cảnh trong này cực kỳ đặc biệt, rất thích hợp cho năm phe thế lực chiến đấu ở trong.

- Không vội.

Hồn Hư Tử nói:

- Để Diệp Cầm Dao trước quen thuộc hoàn cảnh nơi này trước đã, dù sao ở dãy núi Tinh Hải này vẫn khác xa so với vùng đất cằn cỗi Cửu Thành kia.

Đồng Thượng Thanh nhẹ gật đầu.

Lập tức, trên mặt hắn mang theo nụ cười, hỏi:

- Đại nhân, ta có thể hỏi ngài một vấn đề hay không?

- Nói đi.

Hồn Hư Tử lo lắng nói.

- Khụ khụ.

Đồng Thượng Thanh nói:

- Ta có chuyện không hiểu rõ lắm, thư viện thiên tài như mây, thiên chi kiêu tử chỗ nào cũng có, vì sao lại quyết định chọn một người đến từ địa khu xa xôi vậy?

- Diệp Cầm Dao kia, ta thấy cũng không có gì đặc biệt mà.

Khóe miệng Hồn Hư Tử có chút giương lên, hắn đã sớm ngờ tới Đồng Thượng Thanh nói đến đề tài này.

Người này đối với con trai bảo bối của mình, ngoại trừ cưng chiều ra còn có lòng tự tin cực kỳ mù quáng.

Lúc ấy, khi để Đồng Phong tiến vào thư viện, chính là tới vì danh ngạch thiên tuyển giả này.

Bởi vì nếu như biểu hiện xuất sắc sẽ được tuyển vào tổng viện.

Đó chính là vùng đất tạo hóa chân chính!

Cho nên, sau khi Đồng Phong bất hạnh “ngoài ý muốn” bỏ mình, Đồng Thượng Thanh chắc chắn sẽ chỉ đầu kiếm về hướng Diệp Cầm Dao.

- Đồng chưởng giáo, nếu ngươi cho rằng nàng ta không đủ tư cách thì thật ra cũng có thể để thiên kiêu Lăng Vân tông đi thử xem, ta ngược lại thật ra rất hi vọng có thể có nhân tuyển càng cường đại hơn.

Hồn Hư Tử cười nói:

- Với lại ta tin tưởng, ngươi đã làm như vậy.

Bị nói toạc ra ý nghĩ trong lòng, Đồng Thượng Thanh cũng không có vẻ khó xử gì, mà hắn ta lại cười ha ha một tiếng, nói:

- Nếu đại nhân đã nói như vậy, ta rất có lòng tin đối với đám tiểu tử nhà mình.

Hắn ta vẫn không tin, một đến từ nữ tử biên thuỳ có thể có bao nhiêu thủ đoạn.

- Đồng chưởng giáo, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu.

- Không nên quá đánh giá thấp Diệp Cầm Dao, nếu muốn thử dò xét thì phái ra người mạnh nhất, đừng phái một chút lính tôm tướng cua.

- Nếu để cho Lăng Vân tông tổn thất quá nhiều, đối với ngươi, hoặc đối với thư viện đều không phải là chuyện gì tốt.

Hồn Hư Tử không nói rõ, mà chỉ mịt mờ nhắc nhở hắn ta một câu.

Hắn lo lắng chọc tới Diệp Cầm Dao, tái diễn bi kịch ở Thiên Địa viện, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến Trận Chiến Thiên Mệnh tiếp theo.

Đồng Thượng Thanh cười nói.

- Không ngờ đại nhân lại tin tưởng đối với Diệp Cầm Dao kia như vậy, nói như vậy, trận chiến lần này, ngài đã nắm chắc trong tay.

Hồn Hư Tử thở dài một hơi.

- Loại chuyện này, ai có thể nói chắc chắn được.

- Diệp Cầm Dao rất mạnh, nhưng ai biết Vạn Bảo Các có xuất yêu nghiệt gì mạnh hơn hay không?

- Phải biết, thứ bọn hắn chưởng quản còn cường đại hơn chúng ta rất nhiều.

Nói xong, Hồn Hư Tử bỗng nhiên đổi giọng, cười nói:

- Chỉ có điều, cho dù Diệp Cầm Dao thắng hay thua, chúng ta đều sẽ không buông tha cho địa vực Cửu Thành kia.

Đồng Thượng Thanh ngẩn người, hắn ta vẫn không rõ ràng cho lắm.

Hồn Hư Tử lo lắng nói:

- Ngươi cho rằng thư viện cắm rễ ở phía Nam Cửu Thành hơn trăm năm lại không lưu lại thứ gì sao?

- Chúng ta đã sớm mang một bộ phận của nó đến.

- Nếu như Diệp Cầm Dao thắng nó sẽ thuận lợi tỉnh lại, nếu như thua, cũng sẽ kiếm được một chén canh.

Đồng Thượng Thanh giật mình.

Không hổ là thư viện!

Không ngờ lại có thể thần không biết quỷ không hay mang vật kia đến, đó chính là thứ có thể thay đổi pháp tắc thiên địa, hấp thu bản nguyên!

Chỉ cần nó thuận lợi cắm rễ thì sẽ không có bất kỳ người nào có thể chống lại được.

Mà Lăng Vân tông canh trước chòi lần này cũng có thể thu được chỗ tốt không nhỏ.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cụng một chén.

Bỗng nhiên, hai bóng người phân biệt từ phía sau bọn hắn vội vàng chạy đến.

Chấn Huyền, còn có Nguyên Hạo.

Vẻ mặt hai người bọn họ đều rất lo lắng, phân biệt đi đến bên cạnh Hồn Hư Tử và Đồng Thượng Thanh, cùng nói thầm bên tai.

- Đại nhân (sư tôn), ta có chuyện cần báo!

Mấy người ngạc nhiên.

Nhưng sau khi, mỗi người vẫn đi qua một bên.

- Có chuyện gì?

Hồn Hư Tử hỏi.

Vẻ mặt Chấn Huyền khó coi, nói:

- Đại nhân, bên phía thư viện truyền đến tin tức, nói là có một con yêu thú cấp 9 đỉnh phong mạnh mẽ xông tới thư viện, cuối cùng đi đến phía sau núi.

Hồn Hư Tử lập tức biến sắc, phía sau núi chính là nơi đặt món đồ kia!

Nơi đó ngàn vạn lần không thể xảy ra vấn đề!

- Nó làm cái gì?

Vẻ mặt Hồn Hư Tử âm trầm.

Chấn Huyền trả lời:

- Cũng không có gì, nghe Phó viện trưởng nói, hình như yêu thú kia chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, không giết người, cũng không cướp đoạt tài nguyên, ngừng trong chốc lát đã đi.

Hồn Hư Tử yên lặng, như vậy cũng quá trùng hợp rồi.

Sau một lát, hắn ta nói:

- Ta vẫn phải trở về một chuyến, kiểm tra một chút, nó tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ vấn đề gì!

- Ngươi về trước đi, ta sẽ đến ngay.

Chấn Huyền gật đầu, quay người rời khỏi.

Cùng lúc đó, một bên khác.

- Cái gì? Ngay cả Thích Phương cũng thua?

Vẻ mặt Đồng Thượng Thanh chấn động, không thể tin được hỏi.

Thích Phương chính là thiên kiêu xuất sắc nhất Lăng Vân tông!

- Đúng vậy.

Nguyên Hạo nói:

- Chỉ một chiêu, sư huynh Thích Phương đã ngã xuống dưới chân Diệp Cầm Dao, không rõ sống chết.

- Với lại…

- Long Ngư Vương trong ao Tẩy Nghiên Trì ngài tự mình nuôi nấng đã bị nàng ta nướng ăn…

Đồng Thượng Thanh trừng to tròng mắt, giống như không thể tin được nói lời của Nguyên Hạo.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right