Chương 200: Bản Thân Cường Đại Là Tiền Đề Khiến Người Khác Ngồi Xuống Nghe Mình Nói Đạo Lý

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,228 lượt đọc

Chương 200: Bản Thân Cường Đại Là Tiền Đề Khiến Người Khác Ngồi Xuống Nghe Mình Nói Đạo Lý

Rất nhanh, hai người bọn họ đã đi tới u đầm phía sau núi.

- Trận pháp hoàn hảo không chút tổn hại.

Chấn Huyền nhìn u đầm hoàn chỉnh, cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi.

- Đi xuống dưới xem một chút trước đã.

Hồn Hư Tử xuất ra một ngọc phù nho nhỏ, ngọc phù phát ra ánh sáng mông lung, bắt đầu dung nhập vào trong tầng tầng trận pháp.

Đó là chìa khoá tiến vào bên trong u đàm.

Sau một lát, hai người tới đáy u đàm.

Trước mặt là một huyệt động, vách tường trong huyệt động phủ kín bởi đường vân màu đen.

Trên tế đàn ở vị trí trung tâm nhất có mấy sợi lông tơ mảnh khảnh đang lơ lửng.

- Vẫn ổn!

Lúc này, Hồn Hư Tử mới yên tâm, xem ra yêu thú kia cũng không phải tới đây vì nó.

- Đại nhân, chúng ta vẫn là quá lo lắng.

- Mặc dù đó là một gia hỏa có cấp bậc gần tới Thánh Thú, nhưng cũng không thể lại gần vật vô thượng như thế.

Chấn Huyền nói.

- Chuyện quan hệ đến Thiên Mệnh, cẩn thận vẫn không thừa.

Hồn Hư Tử nói, hắn tra xét rõ ràng tình huống trong huyệt động, cũng không phát hiện chút dị thường nào.

Sau đó, hắn mới cùng Chấn Huyền rời khỏi đáy u đàm.

Mà bên dưới một loại trận pháp nghịch thiên nào đó che giấu, một mầm non màu xanh biếc giãn ra cành lá, hình như đang cáo từ bọn họ.

Một lát sau, Hồn Hư Tử và Chấn Huyền đã xuất hiện tại trong phòng nghị sự của thư viện.

Phó viện trưởng và mấy vị lão sư thực lực cường đại cũng ở đây.

Bọn hắn đã hiểu rõ từ đầu đến cuối chuyện này, mặc dù vẫn hơi nơi cảm thấy không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn đạt thành một suy nghĩ chung, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.

Coi như xui xẻo đi, vừa lúc gặp một con yêu thú đỉnh cấp không có trí thông minh.

Sau đó, hai người Hồn Hư Tử và Chấn Huyền mới lần nữa bay về phía Lăng Vân tông với tốc độ cực nhanh.

- Đại nhân, chúng ta không cần sốt ruột như vậy chứ?

Tu vi Chấn Huyền muốn thấp hơn Hồn Hư Tử, hắn toàn lực đi đường, cảm thấy có chút cố hết sức.

- Tận lực đuổi theo.

Hồn Hư Tử trầm giọng nói:

- Thần vật xảy ra vấn đề làm cho ta gấp gáp chạy về.

- Hiện tại mới nhớ tới, Đồng Thượng Thanh kia hình như muốn tự mình đi đối phó Diệp Cầm Dao.

Chấn Huyền ngẩn người, nói:

- Đồng Thượng Thanh như thế nào đi nữa cũng không dám thương hại người của Thư viện chúng ta chứ? Đơn giản chính là để Diệp Cầm Dao ăn chút đau khổ thôi.

Hồn Hư Tử lắc đầu:

- Nhưng hắn ta chính là kẻ điên, nếu đã điên thì ai cũng không nhận, ta lo lắng Diệp Cầm Dao sẽ gặp nguy hiểm.

- Trận Chiến Thiên Mệnh vô cùng quan trọng đối với chúng ta.

Nói xong, hắn lần nữa tăng nhanh tốc độ.

Chỉ hy vọng Diệp Cầm Dao có thể chịu được áp lực của Đồng Thượng Thanh.

Lăng Vân tông, đại điện tông chủ.

Đồng Thượng Thanh quỳ trên mặt đất, mà Diệp Cầm Dao lại ngồi ngay ngắn ở trên cùng, bốn vị lão tổ phân biệt ngồi hai bên.

Bọn hắn nhìn Diệp Cầm Dao ngồi phía trên, tâm trạng cực kỳ khó chịu, nhưng lại không có biện pháp gì.

Đánh không lại, bọn hắn còn có biện pháp gì?

Với lại sau khi nói chuyện mới biết, người ta còn là nhân vật quan trọng từ thư viện.

Lần tranh đấu này cũng là Lăng Vân tông bọn hắn gây sự trước.

Về công về tư đều không cách nào trách tội nàng ta.

- Đồng Thượng Thanh, ngươi có biết tội của ngươi không?

Trong đó, một vị lão tổ uy nghiêm nhất nghiêm nghị quát.

Trong lồng ngực lão đã tràn ngập tức giận, nếu không phải Đồng Thượng Thanh tự tiện trêu chọc người ta, Lăng Vân tông cũng sẽ không chịu tổn thất to lớn như vậy.

Đánh không lại Diệp Cầm Dao, cũng chỉ có thể ném cơn giận lên trên người hắn ta.

Đồng Thượng Thanh cúi đầu quỳ, sắc mặt hắn ta chán nản.

Sống mấy trăm năm, bây giờ lại phải cúi đầu thỉnh tội đối với một tiểu bối chỉ khoảng hai mươi tuổi, chuyện này làm cho hắn ta cảm nhận được vô tận khuất nhục.

Hắn ta thật sự nghĩ không ra, tại sao Diệp Cầm Dao lại cường đại đến tình trạng như thế.

Ở trong Màn Trời Hồng Trần kia, hắn ta ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.

Bốn đại lão tổ đều xuất hiện, không ngờ lại cũng không bắt được Diệp Cầm Dao, ngược lại bị nàng ta áp chế, kém chút vứt bỏ hơn triệu người Lăng Vân tông.

Yêu nghiệt như thế, hắn ta thật sự chưa từng nghe thấy.

Cái gọi là thiên tài của Lăng Vân tông, so sánh với nàng ta chỉ như là trò cười.

Hiện tại, Đồng Thượng Thanh ngoại trừ khuất nhục thì chính là hối hận vô tận.

Tại sao mình lại phải đi trêu chọc nàng ta chứ?

- Đệ tử… Biết tội!

Đồng Thượng Thanh cúi người xuống thật sâu.

Vị lão tổ kia hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Cầm Dao.

Lập tức đổi lại một bộ khuôn mặt tươi cười, nếp nhăn thật sâu trên mặt chất thành một đống.

- Tiên tử, ngài xem…

- Thôi.

Diệp Cầm Dao lạnh nhạt nói:

- Lấy mạnh hiếp yếu là thói quen của các ngươi.

- Ta cũng biết, hiện tại các ngươi hận không thể cho ta thiên đao vạn quả.

Mấy vị lão tổ ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng biểu thị không dám.

Diệp Cầm Dao tiếp tục nói:

- Thật ra ta cũng không có ác ý gì đối với Lăng Vân tông, cũng chưa từng quan tâm tới.

- Các ngươi không chọc đến ta thì cũng không sẽ xảy ra chuyện như thế.

Nàng đứng dậy:

- Ta chỉ có một yêu cầu, trước khi Trận Chiến Thiên Mệnh kết thúc, ta không hy vọng lại có bất kỳ người lại dám tới quấy rầy ta.

- Nếu còn có, ta có thể dùng lời của Đồng chưởng giáo nói cho các ngươi biết.

- Ngay cả Hồn Hư Tử cũng không gánh nổi các ngươi.

Diệp Cầm Dao liếc nhìn, mấy vị chí cường giả Lăng Vân tông nhao nhao cúi đầu, không dám đối mặt với nàng.

Cảnh tượng này làm cho nàng nhớ tới đại bá đã từng nói một câu.

- Ta thích nhất là nói đạo lý.

- Bản thân cường đại là tiền đề khiến người khác ngồi xuống nghe mình nói đạo lý.

Nàng vô cùng tán đồng câu nói này.

Nói xong, Diệp Cầm Dao đứng dậy, không nhìn Đồng Thượng Thanh quỳ trên mặt đất, trực tiếp rời khỏi đại điện chưởng môn.

Phía sau núi Lăng Vân tông, trong một hoa viên thanh nhã.

Diệp Cầm Dao ngồi trong lương đình, nhẹ nhàng đánh đàn cầm cổ.

Bên cạnh cách đó không xa, dưới cây Lê Hoa, Diệp Hiểu Hiểu hài lòng ngồi trên xích đu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right