Chương 223: Thời Đại, Đã Thay Đổi

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,100 lượt đọc

Chương 223: Thời Đại, Đã Thay Đổi

Sau một lát, Diệp Cầm Dao trở lại gian phòng của mình.

Môi nàng hơi trắng bệch.

Thực lực của Thẩm Ngưng Nguyệt tuyệt đối cường đại, một kiếm kia của nàng ta đã thực sự làm nàng nhận lấy tổn thương không nhỏ.

- Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.

Hồn Hư Tử đi vào.

Sau lưng hắn là Chấn Huyền, còn có lão tổ Lăng Vân tông.

Diệp Cầm Dao ngồi xuống, không nói gì.

- Ta thực hiện lời hứa của mình, mọi chuyện ngươi làm trước đó đều xóa bỏ.

Hồn Hư Tử cười nói:

- Cùng ta về tổng viện đi, với lại ngươi phải lấy ra bảo vật bí cảnh vừa giành được, ta đã đồng ý để lại nó cho Lăng Vân tông.

Bí Cảnh Chi Bảo là dùng nguyên dịch của tháp Khởi Nguyên tầng thứ tám luyện chế thành, đối với người bình thường thì đúng thật là bảo vật.

Nhưng lúc này, Diệp Cầm Dao đã không có tâm tư nói chuyện này với bọn hắn.

- Ta sẽ không đi với ngươi đến bất cứ nơi đâu nữa.

- Hồn Hư Tử, ta khuyên ngươi một câu, vẫn nên thu liễm tư thái cao cao tại thượng của mình đi.

Hồn Hư Tử lập tức thu liễm nụ cười.

- Diệp Cầm Dao, ta đối với ngươi đã rất nhân từ.

- Cho ngươi đi tổng viện, đối với ngươi cũng là một loại tạo hóa khó được.

Diệp Cầm Dao lắc đầu:

- Tỉnh lại đi, trưởng bối tộc ta đã tới.

Hồn Hư Tử nhíu mày, uy nghiêm, dày đặc:

- Vậy ngươi nên càng phải thu liễm phong mang của mình, miễn đưa tới họa sát thân cho tộc nhân của mình!

Đúng lúc này, một cánh tay nhỏ nhắn từ trong hư không nhô ra sau đầu Hồn Hư Tử.

- Bốp!

Một tiếng bốp vang lên, một cục gạch đánh lên đầu hắn.

- A! Cuối cùng ta đã đắc thủ rồi!

Tiếng cười thanh thúy vang lên trong phòng.

Đại não Hồn Hư Tử ong ong, đột nhiên quay đầu.

Chỉ thấy một nam nhân cao gầy đang đang đứng sau lưng mình.

Bên cạnh hắn còn có một đám người trẻ tuổi khí tức không tầm thường.

Còn có một thiếu nữ xinh đẹp, nắm nắm đấm nhỏ, không ngừng cười hì hì với hắn.

- Các ngươi, là ai?

Trong lòng Hồn Hư Tử chấn động.

Diệp Tùy Phong mỉm cười.

- Tộc nhân của Cầm Dao.

- Vừa rồi, ngươi nói muốn như thế nào?

……..

Hồn Hư Tử như nằm mộng.

Lại có một đám không hiểu thấu người, đi tới phía sau hắn, mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.

Càng đáng sợ chính là, lại còn bị người ta từ chối!

Hơn nữa còn là một tiểu nha đầu phiến tử làm.

Đây quả thực, là sỉ nhục lớn nhất đời này đến hiện tại của hắn!

- Các ngươi đến cùng là ai!?

Hồn Hư Tử tức giận quát.

- Ta nói, là trưởng bối trong tộc ta.

Diệp Cầm Dao đi tới, quỳ một chân trên đất.

- Chất nữ Diệp Cầm Dao, bái kiến gia chủ.

Diệp Tùy Phong mỉm cười gật đầu.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, nâng cả người nàng lên.

- Ngươi thật rất không tệ.

Nói xong, một đạo khí tức sinh mệnh nồng đậm phất qua, trong nháy mắt đã hoàn toàn chữa trị vết thương trên người Diệp Cầm Dao.

Diệp Cầm Dao cười vui vẻ.

Câu nói này của đại bá là sự khẳng định lớn nhất đối với sự cố gắng những năm này của nàng.

Hồn Hư Tử trông thấy cảnh tượng này, con ngươi của hắn co rút nhanh, phất tay là có thể chữa trị thương tích pháp tắc, đó cũng không phải là chuyện ai cũng có thể làm được!

- Ngươi chính là gia chủ Diệp gia thành Vân Tiêu, vị Diệp Thánh kia?

Chấn Huyền nghĩ tới, kinh ngạc nói.

Lúc ấy, khi Diệp Cầm Dao không phối hợp, hắn ta còn chuẩn bị đi một chuyến đến thành Vân Tiêu, muốn bắt người được xưng là Diệp Thánh kia.

- Ừ, mọi người đều gọi ta như vậy.

Diệp Tùy Phong cười ha hả nói.

Mí mắt của Hồn Hư Tử buông xuống, trầm giọng nói:

- Không chào hỏi đã xông tới, ngươi là muốn làm kẻ địch của thư viện Thiên phủ chúng ta sao?

Khi đang nói chuyện, tay của hắn ta đã đặt trên tấm ngọc phù bị đường vân màu đen che kín.

Diệp Tùy Phong lắc đầu:

- Tỉnh lại đi.

Hồn Hư Tử vừa dứt lời, giận quát một tiếng, chủ động ra tay.

Vô số xúc tu màu đen, lốp bốp, trực tiếp đánh nát hư không, bay thẳng đến đối diện Diệp Tùy Phong.

Hồn Hư Tử cười lạnh, đó là pháp tắc hắn ta thu hoạch được từ trên Thần Vật, trừ phi Diệp Tùy Phong cũng nắm giữ thần vật, nếu không, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của hắn.

Đây cũng là nguyên nhân hắn dám uy hiếp Diệp Cầm Dao.

Chỉ có người từng thấy Thần Vật, mới sẽ hiểu, bọn chúng đến cùng đáng sợ bao nhiêu!

Xúc tu màu đen, trong nháy mắt bay đến trước mặt Diệp Tùy Phong.

- Đây là ngươi tự tìm chết!

Giọng của Hồn Hư Tử lạnh lùng vang lên.

Nhưng, Diệp Tùy Phong chỉ lắc đầu cười một tiếng.

Thiên Đạo giới, phát ra tia sáng nhàn nhạt.

Một lớp bụi sáng gợn sóng, bao trùm nhóm Diệp Cầm Dao vào bên trong.

Xúc tu màu đen có thể đánh xuyên hư không, khi gặp phải gợn sóng màu xám, lại chỉ là văng lên một vòng gợn sóng nho nhỏ.

Hồn Hư Tử lập tức mở to hai mắt nhìn.

- Chuyện này sao có thể!?

Diệp Cầm Dao nói khẽ:

- Ta đã nói với ngươi rồi, không cần luôn luôn cao cao tại thượng.

- Thời đại, đã thay đổi.

Diệp Tùy Phong khẽ cười một tiếng:

- Không sai, nên thay đổi một chút.

Nói xong, hắn đưa tay chộp một cái.

Vô số xúc tu màu đen, tính cả ngọc phù trong tay Hồn Hư Tử, toàn bộ bay lên, rơi vào lòng bàn tay Diệp Tùy Phong.

Trong nháy mắt, bọn chúng cuộn thành một đoàn, run lẩy bẩy.

Hồn Hư Tử ngạc nhiên, đồ vật hắn tin tưởng nhất, thần vật sùng kính nhất, trong tay Diệp Tùy Phong giống như chuột thấy mèo, dọa trở thành bộ dáng như vậy.

Thế giới của hắn ta, cứ sụp đổ như vậy!

- Không… Này làm sao sẽ!

Sắc mặt của Hồn Hư Tử lo sợ không yên, ngồi liệt trên mặt đất, như không tin chuyện xảy ra trước mắt.

Tay của Diệp Tùy Phong bóp nát, đường vân màu đen sụp đổ, hóa thành bột phấn màu đen.

Hắn mở ra thế giới tùy thân, ném bột phấn vào trong, làm phân bón cho Đại Thụ Khải Mông.

- Đi, nơi này trước hết giao cho các ngươi, ta đi Vạn Bảo Các bên kia.

Nói xong, bóng dáng của Diệp Tùy Phong cứ thế biến mất không thấy.

Trong phòng Vạn Bảo Các vô cùng an tĩnh.

Bọn hắn ai cũng không nghĩ tới, Thẩm Ngưng Nguyệt lại thua dưới tay Diệp Cầm Dao, thậm chí nàng ta còn bỏ mình tại chỗ.

- Thư viện Thiên Phủ, đã cường đại như vậy sao?

Sắc mặt của Phương các chủ ngượng ngùng, hắn ta cứ nghĩ là Thẩm Ngưng Nguyệt tất thắng.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right