Chương 257: Đại Bảo Chủ… Trở Về

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 788 lượt đọc

Chương 257: Đại Bảo Chủ… Trở Về

Lão quy chết, vẫn như cũ là một khối u trong lòng Diệp Tùy Phong, không giết không có nghĩa là không trừng phạt.

- Được rồi, cứ như vậy đi.

Sau khi nói xong, Diệp Tùy Phong cũng không nghĩ nữa để ý đến bọn họ, rời khỏi tiểu thế giới.

Sau khi ra ngoài, hắn suy nghĩ, thân hình lóe lên, biến mất trong không gian hư vô.

Sau khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đi tới ngoài thế giới, trước mặt trận bàn to lớn kia.

Trận bàn này chính là thứ lúc ấy đã truyền tống mấy người từ cực Bắc tới.

Phía trên trận bàn có trận pháp lưu chuyển, đó là khí tức trận pháp thượng cổ, cực kỳ tinh xảo.

Diệp Tùy Phong rất nhanh đã thấy rõ nguyên lý của nó.

Thật ra chính là lợi dụng năng lượng cường đại của linh thạch để thúc đẩy sinh ra thứ giống với cảnh cửa Không Gian, từ đó thực hiện truyền tống khoảng cách cực xa.

- Ừm, tối ưu hóa một chắc sẽ có tác dụng không nhỏ.

Diệp Tùy Phong suy nghĩ một lát, sau đó vung tay lên, thu trận bàn này vào trong tiểu thế giới.

Thế giới, quá lớn.

Cho dù là tu sĩ đứng đầu cũng chưa chắc có thể đi khắp các ngõ ngách.

Nếu có một thủ đoạn truyền tống thuận tiện quá nhiều.

Khoảng cách, thường là một ngọn núi lớn cản trở văn minh phát triển.

Sau khi làm xong mọi việc, Diệp Tùy Phong mở ra phòng hộ Thiên Đạo giới, trở về trong thế giới.

…………

Thiên Vực thứ ba của Trung Châu.

Núi Tiên Đạo.

Dưới gốc cây con của Đại Thụ Khải Mông to lớn có một tòa lầu các mới xây, Thẩm Mật đang ngồi trước bàn, nhíu mày nhìn một chút tin tức trong ngọc phù, ngọc phù tương tự chất đầy cái bàn.

Trong thời gian một ngày ngắn ngủi, Vạn Bảo Các đã xảy ra kịch biến, ngay cả Thần điện Đại Đạo cũng chỉnh hợp.

Thẩm Mật làm chủ sự hiện tại, chuyện gần đây của nàng có thể nói là nhiều đến không kịp chớp mắt.

Một mặt nàng phải ổn định Vạn Bảo Các các nơi trên thế giới, một mặt khác còn phải xử lý lực lượng phản loạn Thần điện Đại Đạo, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút làm việc quá sức.

Nhưng làm cho trong trong lòng nàng không chắc nhất vẫn là chuyện Đại Bảo Chủ.

Lỡ như Diệp Tùy Phong không có tìm được hắn, để Đại Bảo Chủ một lần nữa trở về, vậy thì nàng, còn có Thẩm gia nhất định sẽ là đối tượng bị giải quyết đầu tiên.

Nàng đang đánh cược.

Nếu nàng cược thắng, Thẩm gia sẽ trên tay của nàng đạt tới độ cao trước đó chưa từng có.

Nếu thua cuộc, vậy thì không có gì đáng nói, chỉ có một con đường chết.

Chỉ hy vọng, Diệp Tùy Phong thật sự cường đại, có thể giải quyết triệt để Đại Bảo Chủ.

- Ai.

Thẩm Mật cực kỳ đau đầu, ném ngọc phù đi, xoa huyệt Thái Dương của mình.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

- Gia chủ, là ta, Thẩm Thiên Minh.

Đôi mi thanh tú của Thẩm Mật cau lại, nàng biết Thẩm Thiên Minh là một hậu bối cũng không tệ trong gia tộc, Thẩm Ngưng Nguyệt - muội muội của hắn càng đã từng là ngôi sao sáng trong gia tộc.

Đáng tiếc, đoạn thời gian trước Thẩm Ngưng Nguyệt tham gia trận chiến Thiên Mệnh đã chết trong tay Diệp Cầm Dao của Diệp gia.

Nhưng nàng cũng không oán hận gì, tham gia cuộc chiến đấu đó thì đã sớm chuẩn bị sẵn sẽ phải chết.

Đối với gia tộc siêu lớn thì nếu chết một tử đệ trong gia tộc đã la hét đòi sống đòi chết sẽ kéo cả gia tộc vào trong chiến hỏa.

Chuyện này đối với những người khác trong tộc là vô cùng bất công.

- Có chuyện gì sao?

Thẩm Mật hỏi.

Ấn tượng của nàng đối với Thẩm Thiên Minh cũng không tệ, mặc dù thực lực của hắn không cao nhưng năng lực làm việc của hắn rất cao, rất có thiên phú.

- Đại Bảo Chủ… Trở về.

Ngoài cửa Thẩm Thiên Minh nói.

Trong nháy mắt, thân thể Thẩm Mật lắc một cái, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên đến.

Ngọc phù trên bàn cũng bị nàng làm cho rơi đầy đất.

Sắc mặt của nàng hơi trắng bệch.

Hắn ta nhanh như vậy đã trở về tới sao?

Chẳng lẽ nói, Diệp Tùy Phong đã bị hắn ta giải quyết rồi sao?

Tay Thẩm Mật run nhè nhẹ, nàng hung hăng bóp lấy cánh tay của mình, mới cưỡng ép bình tĩnh trở lại.

Vẻ mặt nàng cực kỳ âm trầm.

Thực lực của Đại Bảo Chủ vốn là nghịch thiên, lại thêm thần vật đáng sợ kia, chỉ sợ dù nàng dốc hết lực lượng toàn tộc cũng không thể so sánh cùng nhau.

Thật sâu hít một hơi, Thẩm Mật đi ra phía trước, mở cửa phòng.

- Ở đâu?

Thẩm Mật trầm giọng hỏi.

Thẩm Thiên Minh nhìn sắc mặt gia chủ âm trầm, có chút sửng sốt một chút, đi theo sau nói:

- Đang ở trong Tiên Uyển, các đại nhân chủ sự khác của Vạn Bảo Các đều ở nơi đó.

- Đại Bảo Chủ hắn… Vẫn là tự ngài qua đó xem một chút đi.

Thẩm Mật nhẹ gật đầu, sau đó bước nhanh về phía Tiên Uyển.

Trên đường đi, trong lòng nàng rất lo lắng, nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Dù sao chính nàng là chết chắc, nhưng có phương pháp gì có thể tận khả năng bảo vệ gia tộc của mình, không bị nhổ tận gốc hay không?

Đoạn đường này nàng đi rất chậm.

Nhưng luôn cảm thấy, thời gian quá nhanh.

Trong nháy mắt nàng đã đi tới Tiên Uyển.

Trước mặt, một đám người đang vây quanh một chỗ, đều là nhóm nòng cốt đứng đầu nhất của Vạn Bảo Các.

Sau khi bọn hắn nhìn thấy Thẩm Mật thì lên tiếng chào hỏi, sau đó nhường ra một con đường.

Thẩm Mật lần nữa hít vào một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, đi ra phía trước.

Khi tầm mắt khoáng đạt, nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang lẳng lặng ngồi trên một tảng đá.

Chính là Đại Bảo Chủ!

Trong lòng Thẩm Mật lập tức kịch chấn, nhưng rất nhanh, trong mắt lại tràn đầy mê mang khó hiểu.

Đại Bảo Chủ trước mặt nàng, trên người không có loại hơi thở làm người ta run sợ trước đó.

Tóc lão ta rối bù, lưng còng, hô hấp khó khăn.

Làn da khô quắt làm cho lão ta nhìn qua giống như già đi mấy chục tuổi.

Cả người không có chút tu vi nào, giống như một lão nhân tuổi xế chiều trong nhân gian.

- Chúc mừng ngươi.

Đại Bảo Chủ nhìn thấy Thẩm Mật đến, khàn giọng suy yếu nói.

Thẩm Mật không nói gì, vẻ mặt nàng vẫn có chút vui mừng kinh ngạc bất định, hình như không thể tin được, lão ta chính là Đại Bảo Chủ đã từng đăng lâm tuyệt thế (tương tự như đứng trên đỉnh cao nhân sinh)

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right