Chương 281: Bán Mình
Giang Niệm tiếp nhận túi trữ vật, trong lúc nhất thời có chút choáng váng.
Mở ra xem, một tỷ linh tinh, tràn đầy nằm ở trong, chiếu sáng rạng rỡ.
Hắn nháy mắt, thật sự nghĩ mãi không ra, sao tu sĩ vừa phi thăng này có thể có thân gia đáng sợ như vậy?
Chắc thành Vân Tiêu cũng là thế lực siêu cấp ẩn tàng nào đó?
- Nếu như không đủ thì ta lại đưa thêm.
Diệp Tùy Phong thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói.
- Không không, đã đủ rồi!
Giang Niệm trả lời.
Quản gia mười năm mà thôi, ở Tiên giới, thời gian mười năm gần như chính là trôi qua nháy mắt.
Hắn làm người tiếp dẫn mấy chục năm ở đây, tổng cộng thu hoạch được cũng chỉ khoảng mười viên tiên thạch mà thôi.
Một tỷ linh tinh, đây chính là một ngàn viên tiên thạch!
Ngay cả Cố Lưu Phương ở bên cạnh cũng quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Đây mới thật sự là người tiếp dẫn, tiếp dẫn luôn cả mình luôn (bán luôn cả mình).
- Vậy thì… Chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Tùy Phong nói.
…
Sau một lát, trên một cánh đồng bát ngát, mấy bóng người bay ngang qua, chính là mấy người Diệp Tùy Phong.
Cuối cùng Giang Niệm vẫn không ngăn cản được dụ hoặc của tài phú, dứt khoát kiên quyết bán mình cho Diệp Tùy Phong mười năm.
Hiện tại, hắn đang dẫn đường.
Tốc độ của mấy người cũng không phải rất nhanh, vì pháp tắc Tiên giới cường đại, phi hành không dễ dàng giống như hạ giới.
Chỉ có người chân chính thành Tiên, mới có năng lực bay trên không.
Mà sau khi đạt tới Tiên Cảnh giới thì mới có thể bay trong thời gian dài.
Giang Niệm bay ở phía trước nhất, hắn cố ý thả chậm tốc độ, sợ hai người Diệp Tùy Phong và Cốc U Lan theo không kịp.
Nhưng làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc là, cho dù tốc độ của hắn nhanh hay chậm thì vẻ mặt hai người đó vẫn rất tự nhiên thoải mái. Thật giống như, mình mới là người vừa phi thăng.
Sau một khoảng thời gian phi hành, ở phía trước rốt cuộc xuất hiện một tòa thành trì vô cùng to lớn.
Sau khi tới gần, Diệp Tùy Phong mới phát hiện, nơi này, thay vì nói thành trì thì phải nói là một tập hợp thành trấn khổng lồ.
Cả tòa thành trì, ngoại trừ nơi trung ương nhất vẫn giống như thành trì bình thường thì những nói khác, thật ra chính là do từng thành trấn lớn nhỏ tổ hợp mà thành.
Càng hướng ra phía ngoài thì càng lỏng lẻo, thậm chí có những thành trấn cách nhau mấy dặm.
- Đạo huynh, nơi này là ngoại thành của thành Phi Tiên.
Giang Niệm nói:
- Ngoại thành, trên cơ bản đều là nơi ở của tu sĩ hạ giới, mỗi một thế giới đều có một nơi riêng, thật ra cũng giống những thôn trang của thế giới phàm tục.
- Sơ giới, ít người và yếu, giống như thôn trang.
- Tiên giới và Thiên Tiên giới, nhiều người mạnh thì tạo thành thành trấn lớn một chút.
- Về phần Kim Tiên giới duy nhất ở nơi đây, toàn bộ người của bọn hắn đều sống trong nội thành, đồng thời giữ những chức vị quan trọng.
Giang Niệm vừa phi hành, vừa giải thích nói.
Theo bọn hắn tiến lên, căn cứ bên này càng ngày càng dày đặt.
Trên đường phố, cũng dần dần náo nhiệt lên.
Cuối cùng, bọn hắn đứng ở phía trước một cánh cổng cao lớn, nơi này cách cửa thành đã không phải rất xa.
Từ ngoài nhìn vào trong, từng căn nhà nối liền nhau san sát.
Trên đường người đến người đi, ra vào các loại cửa hàng, đơn giản giống như đúc những thành trấn của thế gian.
Trên cánh cổng có viết ba chữ to: Trấn Quy Linh.
- Chúng ta đã đến rồi.
Giang Niệm nói.
……..
Ngoại thành thành Phi Tiên.
Trấn Quy Linh.
Nói là trấn nhỏ nhưng đây là đối với thành Phi Tiên khổng lồ, thật ra quy mô chân chính của nó cũng không thua gì những thành lớn ở hạ giới.
Đường đi bên trong vắng vẽ, từng ngôi nhà tinh tế xen vào nhau.
Người đi đường không nhiều, ngẫu nhiên có trẻ con chạy tới chạy lui.
Nhìn qua, ngược lại là một tràng cảnh tường hòa an bình.
- Đạo huynh, thật ra ở trong trấn Quy Linh, tu sĩ phi thăng từ hạ giới cũng chiếm không nhiều.
- Người sống nơi này, đa số đều là đời sau của những tu sĩ phi thăng Tiên giới trước kia.
- Còn vì một số nguyên nhân nào đó, giống như kết thân các kiểu, sau đó mới chuyển vào.
- Dần dà tạo thành quy mô hiện tại, ngoại trừ những người ở bên ngoài lâu dài ra thì dân cư nơi này thường cũng có hơn mấy trăm ngàn người.
Trên đường phố, mấy người vừa đi, Giang Niệm vừa giới thiệu cho Diệp Tùy Phong.
Dựa theo Giang Niệm nói, trấn Quy Linh này chỉ có lịch sử hơn mười ngàn năm.
Thật ra chính là sau khi Thần Võ Tiên Đế xưng đế, mới từ nơi khác giao dịch đến một nhóm hạ giới, đặt ở phía nam đảo Phi Tiên.
Bởi vì hạ giới là một nguồn tài nguyên và nhân tài không tệ, trong đó cũng bao gồm Quy Linh giới.
Về phần trước mười ngàn năm, những tu sĩ giới Quy Linh phi thăng, không phải đã chết trên đường tu luyện thì chính là gia nhập vào các trận doanh khác nhau.
Người còn lưu lại, nghe Giang Niệm nói, trước mắt hắn cũng chỉ biết một người.
Đó chính là trưởng trấn của trấn Quy Linh, Đại La Kim Tiên, Đồ Chính.
- Một Đại La Kim Tiên mà chỉ làm trưởng trấn sao?
Diệp Tùy Phong cảm thấy có chút kinh ngạc, Tiên giới cũng có người bình thường, thật ra tuyệt đại đa số đều là cấp bậc phía dưới tiên nhân.
Tiên Nhân, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Tiên Vương, Tiên Tôn, Tiên Đế.
Đại La Kim Tiên, không nói mạnh nhất nhưng cũng là số rất ít, lực lượng trung kiên của Tiên giới. Cấp bậc như thế cũng chỉ là một trưởng trấn, thật có chút quá khoa trương.
- Đây chỉ là tình huống đặc biệt của thành Phi Tiên thôi.
Giang Niệm cười nói:
- Những tiểu trấn chúng ta nhìn thấy, thật ra chính là để đánh dấu mà thôi, dùng để đón đưa tu sĩ cùng thế giới phi thăng.
- Có nhiều chỗ, trưởng trấn còn có thể là Tiên Vương hoặc Tiên Tôn.
Diệp Tùy Phong giật mình.
Hắn còn đang suy nghĩ, nếu trưởng trấn Tiên giới đều có tu vi Đại La Kim Tiên, vậy thì quá khoa trương.
Mấy người chậm rãi đi dạo trên đường phố.
Trong lúc đó, Giang Niệm còn mang theo bọn hắn đi dạo mấy cửa hàng nhỏ.
Những cửa hàng kia có bán đan dược, bán linh thảo, bán linh khí, Tiên Khí, mọi thứ đều đầy đủ.
Chỉ có điều, phẩm cấp đều không cao, đại đa số chỉ dừng lại ở phạm trù linh khí, có mấy món Tiên Khí Hạ phẩm không tệ thì không sai biệt lắm là cao đoan hóa sắc.