Chương 301: Kính Vận Mệnh Nứt, Hạo Kiếp Sắp Tới
Mặc dù bùn đất chỉ còn một miếng rất nhỏ, nhưng trong đó tràn đầy pháp tắc Tiên Đạo, thêm chút lợi dụng thì hoàn toàn có thể bố trí ra một trận pháp phi thường cường đại, đủ dùng để trông nhà bảo vệ trạch viện.
- Ừm, cứ như vậy đi.
Diệp Tùy Phong cầm lấy bùn đất, duỗi ngón tay ra, vẽ gì đó trong hư không.
Một khí tức huyền ảo dần dần lộ ra hiện ra, chui vào trong bùn đất.
Đây là lần đầu tiên hắn triển lộ tu vi sau khi vào Tiên giới.
Ngay khi Diệp Tùy Phong có hành động.
Ở trong một không gian nào đó không thể gọi tên, một tấm gương màu xám đột nhiên “Răng rắc” một tiếng, nứt ra một cái khe.
Cùng lúc đó, vô số con mắt từ trong các không gian hắc ám khác nhau chậm rãi mở ra.
Khí tức, đáng sợ!
- Kính Vận Mệnh, bị nứt!
- Chung cực Thiên Phạt, sẽ tới!
- Đại kiếp, đã tới!
……..
Bên trong tiên điện.
Thần Võ Tiên Đế ngồi im lặng, nhíu mày trầm tư.
Diệp Tùy Phong đột nhiên đến làm cho hắn cảm nhận được áp lực rất lớn.
Cho dù đối với điều chuyện tra tấn thăng thế giới, bề ngoài Diệp Tùy Phong cũng không phải quá sốt ruột.
Nhưng Thần Võ Tiên Đế lại tuyệt đối không dám lười biếng.
Tiến độ ở Huyền Đô, nhất định phải tăng tốc, nếu cần thiết thì dù thủ đoạn có phong hiểm khá lớn cũng phải dùng.
Hắn cẩn thận suy tư.
Bỗng nhiên, một viên ngọc phù truyền tin vang lên âm thanh.
Thân thể Thần Võ Tiên Đế giật mình một cái, hắn đã hơi sợ hãi ngọc phù rồi.
Hắn lấy ra xem, khi thấy là Hư Dương Tiên Đế thì hắn mới thoáng yên tâm.
- Hư Dương lão ca, lại có gì chuyện sao?
Thần Võ Tiên Đế tiếp thông truyền tin.
Lần này, Hư Dương truyền hình chiếu tới, đó là một lão đầu tử mặt mũi hiền lành.
- Thần Võ, gần đây ngươi đang bận chuyện gì sao?
Hư Dương hỏi.
Sắc mặt của hắn nhìn qua có chút ngưng trọng.
Thần Võ Tiên Đế bĩu môi, nói:
- Ta có thể bận rộn gì nữa chứ, còn không phải chuyện của Tiên Phủ sao?
- Nghèo rớt mồng tơi, đều sắp cảm thấy mình không chịu đựng nổi.
Hắn thở thật dài.
Hư Dương lắc đầu, lão đã quen với thói khóc than thường ngày của Thần Võ.
Nhưng hôm nay, lão hình như cũng không có tâm trạng nói chuyện trời đất với Thần Võ.
- Có chuyện lớn rồi, ngươi không phát hiện hoặc nghe nói gì không?
Hư Dương hỏi.
Thần Võ hơi sững sờ:
- Là chuyện gì?
Gần đây, toàn bộ tâm tư của hắn dồn vào việc thăm dò tin tức làm sao để tấn thăng thế giới, hoàn toàn không chú ý một ít tin tức ở ngoại giới.
Hư Dương than nhẹ, sau đó vẫy tay, một tấm gương màu xám với phong cách cổ xưa hiện lên ở trong lòng bàn tay lão.
Tấm gương này rất bình thường, toàn thân trên dưới không có chút khí tức nào.
Mà ở chỗ trung tâm của nó có một vết nứt, bắt mắt mà đáng sợ.
- Chuyện này, sao có thể như vậy được?
Thần Võ Tiên Đế lập tức mở to hai mắt nhìn.
Hắn đương nhiên nhận biết cái gương này.
Đó chính là đạo khí Thái Cổ thần bí nhất Tiên giới, Kính Vận Mệnh.
Nó là một tồn tại thần bí không cách nào tìm hiểu, không ai biết nó đến cùng ở nơi nào, nhưng mỗi một Tiên Đế đều có thể thần du chân trời, quan sát được bóng dáng của nó.
Mà phía trên Kính Vận Mệnh này có thể quan trắc được một ít thứ trong cõi U Minh.
Lúc ấy, hắn cảm ứng được Vân Tiêu giới xảy ra dị thường, cũng là quan sát được từ trên Kính Vận Mệnh.
Loại này tồn tại cổ xưa này, sao lại đột nhiên bị vỡ?
- Thần Võ, ngươi còn nhớ ta đã từng kể cho ngươi một đoạn truyền thuyết cổ xưa không?
Hư Dương tán đi hư ảnh tấm gương, nói:
- Trong truyền thuyết, có một câu nói như này.
- Vận Mệnh băng diệt, hạo kiếp sắp nổi, Thiên Phạt đã tới, vạn linh tịch diệt.
- Hiện tại, Vận Mệnh đã băng diệt.
- Khi Kính Vận Mệnh vỡ ra, chúng ta đã không cách nào quan trắc được bất kỳ thứ gì từ nó.
- Giống như nó đã chết đi.
Hư Dương nói xong, sắc mặt Thần Võ Tiên Đế trở nên ngưng trọng, lâm vào trầm tư thật sâu.
Đoạn truyền thuyết này đúng là đã lưu truyền rất lâu trong cao tầng Tiên giới.
Đồng thời, xâm nhập lòng người.
Bởi vì, nó được phát hiện trong bí bảo của đế quốc siêu cấp thượng cổ xa xưa nào đó.
Tuyệt đối, không thể nào là một lời nói để mê hoặc lòng người.
- Thần Võ, hiện tại, tất cả thế lực Tiên giới đều đã bắt đầu rục rịch, hạo kiếp sẽ lập tức bắt đầu.
- Chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Hư Dương nói:
- Chuyện của Tiên phủ cứ thả lỏng một chút đi, trong loại đại kiếp này, có thể bảo toàn mình đã là chuyện may mắn, không ai có thể bận tâm tất cả.
Thần Võ Tiên Đế yên lặng, ánh mắt hắn không ngừng thay đổi.
Thật sự là một đợt sóng chưa dứt, đợt sóng sau đã đến!
Kiếp nạn của hắn còn chưa qua thì hạo kiếp mới đã lại tới tiếp.
Nên lựa chọn như thế nào đây?
Nên làm sao đây?
Hoặc nói, hắn có thể làm gì?
Thần Võ Tiên Đế càng suy tư, trái tim hắn càng chìm xuống dưới.
Hắn, thật sự không có cách nào.
Đối mặt với Diệp Tùy Phong cường đại, hắn hoàn toàn không có chút lực phản kháng.
Mà trong hạo kiếp siêu cấp có thể quét sạch toàn bộ Tiên giới, hắn lại có thể làm được chuyện gì?
Có lẽ, thay vì sợ hãi cái gọi là đại kiếp không biết đó, còn không bằng tập trung vào việc trước mắt, qua cửa của Diệp Tùy Phong rồi tính tiếp.
Nếu không, đại kiếp nạn chưa đến thì hắn đã không còn.
- Ta biết rồi, Hư Dương lão ca.
- Cảm tạ ngươi đã đến đây để nói cho ta biết chuyện này.
Thần Võ Tiên Đế nói.
Hư Dương lại khẽ nhíu mày, bởi vì hắn có thể cảm giác được, cảm xúc của Thần Võ có chút rất không thích hợp.
- Thần Võ, chuyện xảy ra tiếp theo, mỗi người chúng ta đều không thể tránh.
- Hi vọng ngươi có thể thật để nó ở trong lòng.
Hư Dương Tiên Đế nói.
Thần Võ chậm rãi nhẹ gật đầu.
Sau đó, truyền tin giữa hai người kết thúc như vậy, hư ảnh Hư Dương biến mất trong tiên điện.
Thần Võ Tiên Đế thở thật dài.
Hắn phát hiện, chỉ trong mấy ngày này, hắn thở dài còn nhiều hơn từ trước đến giờ cộng lại.
Thần Võ trầm tư sau một hồi lâu, đứng dậy.
- Nhất định phải tăng tốc tiến độ!
…