Chương 413: Đây Rốt Cuộc Là Quái Vật Gì…?
Trong một căn phòng xa hoa.
Tiểu Chiêu ôm Tiểu Hắc, trên bờ vai lại có một chú chim sơn ca màu sắc rực rỡ đứng đấy, Tần lão thì ngồi bên cạnh nàng.
Ở chủ vị, một người trẻ tuổi mang trang sức đầy người lộng lẫy, ngồi kiểu lười biếng, bên cạnh có vài vị mỹ nữ, hầu hạ hắn ta.
- Tiểu Mát, chúng ta đã nói xong, vì sao hiện tại lại không được?
Tần lão chau mày.
- Ta có đã nói với ngươi không được sao?
Người trẻ tuổi được gọi là Tiểu Mát, ánh mắt hắn ta ngả ngớn.
- Hiện tại cấp trên điều tra rất nghiêm túc, đại trận truyền tống không thể dễ dàng kích hoạt như vậy.
- Các ngươi cứ ở Đô Thành trước một đoạn thời gian, đợi sau khi chính sách các loại phía trên thoải mái hơn, lại nghĩ đến rời đi mà thôi ~
Nói xong, thị nữ bên cạnh đút cho Tiểu Mát một quả tiên quả trong suốt sáng long lanh.
Mát Thiếu vừa nhấm nháp, vừa bóp nơi non mềm của nàng ta một cái, trêu chọc làm cho khắp khuôn mặt thị nữ là vẻ thẹn thùng.
- Một đoạn thời gian, là bao lâu?
Tần lão trầm giọng hỏi.
- Ít thì hai ba ngày, nhiều thì… Sẽ rất khó nói đi ~
Mát Thiếu thuận miệng nói, vẫn như cũ đang cười đùa với thị nữ.
- Mát Hoan!
Cuối cùng, Tần lão nhịn không được, đột nhiên đứng dậy.
- Ngươi cũng đã từng là người của Bách Linh Tông, nhất định làm khó chúng ta như thế sao!?
Lão tức giận uống đến.
Lương Hoanxoay đầu lại, dần dần thu lại nụ cười.
- Tần Như Hải, lão cũng đã nói, ta đã từng là.
- Nhưng từ khi rời đi ngày ấy, ta đã không có bất kỳ quan hệ gì với Bách Linh Tông!
Tần lão chau mày.
- Chẳng lẽ ở giữa chúng ta không có bất kỳ tình cảm nào sao?
- Dù sao lão tông chủ cũng là cha ruột của ngươi!
Lương Hoan khẽ hừ một tiếng:
- Nếu như không có tình cảm, các ngươi sớm đã bị ta đuổi ra ngoài.
Hắn ta phất phất tay, mấy thị nữ bên cạnh lập tức hiểu ý, khom người lui ra ngoài.
Cả phòng chỉ còn lại ba người Mát Hoan, Tần Như Hải, còn có Tiểu Chiêu.
- Ngươi biết tình huống hiện tại của Huyền Đô là như thế nào?
Lương Hoan nói:
- Tiên phủ Thần Võ, ở chỗ này người người kêu đánh, đừng nói thông qua truyền tống trận đi qua, dù nói một câu tiên phủ Thần Võ tốt, sẽ lập tức sẽ bị mọi người đánh!
- Cho nên ta khuyên các ngươi, hoặc như vậy bỏ ý niệm này đi, hoặc đợi đi, lúc nào hướng gió phía trên thay đổi lại đi.
Lời này vừa nói xong, trong phòng rơi vào trầm mặc.
Tần lão bọn hắn làm sao cũng không nghĩ đến, Huyền Đô sẽ thực hành chính sách như vậy, đây là có thù với tiên phủ Thần Võ sao?
Nhưng, ai đều không có chú ý tới, sau khi Tiểu Hắc nghe thấy bốn chữ tiên phủ Thần Võ, con mắt có chút tỏa sáng.
- Không còn biện pháp khác sao?
Tần lão thấp giọng hỏi.
Lương Hoan lắc đầu, nhưng lập tức lại ngồi lên, nói:
- Đúng là có một biện pháp có thể thử một chút.
- Người trông giữ đại trận truyền tống bên kia, ta biết, nếu như chúng ta có thể hợp ý, có lẽ có thể lừa gạt qua.
Tần lão cau mày.
- Cụ thể nên làm như thế nào?
Lương Hoancười vui nói:
- Hắn ta là người không thích tiền tài, cũng không thích sắc đẹp.
- Nhưng lại vô cùng có hứng thú, mưu cầu danh lợi đối với đấu thú.
- Hiện tại, Đô Thành đang dậy sóng xu hướng đấu thú, theo ta được biết, chiến tích của hắn ta gần đây rất kém cỏi.
- Nếu có người có thể trợ giúp hắn ta đạt được thắng lợi, ta nghĩ hắn ta nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nói xong, ánh mắt của Lương Hoan nhìn về phía chú chim sơn ca trên vai Tiểu Chiêu.
Sắc mặt của Tần lão khó coi, trầm giọng nói:
- Lương Hoan, ngươi biết đây đối với Bách Linh Tông chúng ta là chuyện không thể nào!
- Ta biết, ta biết.
Lương Hoankhẽ cười nói:
- Bách Linh Tông các ngươi, tôn trọng chủ nghĩa Nhân tộc với Yêu linh hòa bình chung sống, ta cũng vì suy nghĩ không hợp, mới cùng các ngươi mỗi người đi một ngả.
- Nhưng đây chính là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ tới, nếu như các ngươi không nguyện ý, vậy thì chờ thôi.
Tần lão lắc đầu.
- Thánh điểu của chúng ta tuyệt đối không thể biến thành công cụ lấy lòng.
Lương Hoan khoát tay áo.
- Vậy không tiễn.
Tần lão lạnh hừ một tiếng, mang theo Tiểu Chiêu phất tay áo rời đi.
Lương Hoan ngồi lẳng lặng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Sau một lát, bỗng nhiên, cửa phòng lần nữa mở ra, một bóng dáng đi đến.
- Ta đã biết, ngươi nhất định sẽ trở lại.
Trên mặt Lương Hoan lập tức hiện ra nụ cười, ngẩng đầu nhìn lại.
Nhưng khi hắn nhìn thấy người tới, lập tức sững sờ.
- Tại sao là ngươi?
Đi tới người, chính là Tiểu Chiêu.
- Lời ngươi mới vừa nói là thật?
- Người kia thật có thể giúp chúng ta sử dụng truyền tống trận sao?
Tiểu Chiêu hỏi.
Lương Hoan chống đỡ cái cằm:
- Không sai, nhưng…
- Tiểu muội muội, chỉ một tiểu gia hỏa trên bả vai của ngươi không có cách nào khiến vị đại nhân kia hài lòng.
- Ít nhất phải là thánh điểu thành niên mới được.
Tiểu Chiêu nhìn thoáng qua chim sơn ca trên đầu vai.
- Không, không phải nó.
Nàng nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Hắc.
- Là nó.
Lương Hoanlập tức sững sờ.
Tiểu Hắc thì nhìn hắn, nhếch miệng cười một tiếng.
…
Sau một lát, Tiểu Chiêu ôm tiểu Hắc, từ trong phòng đi ra.
Tần lão lập tức tiến lên, mặt mũi lão tràn đầy dáng vẻ lo lắng.
- Thiếu chủ, ngài tuyệt đối không nên lại tùy hứng!
- Lương Hoanlàm sao có thể đồng ý, để một linh thú không có tu vi như thế xuất chiến, ngươi thật sự là…
Tiểu Chiêu ngẩng đầu lên, đánh gãy lời nói của Tần lão.
- Hắn đã đáp ứng.
- Buổi sáng ngày mai, chúng ta đi đấu trường Chí Tôn.
Trong nháy mắt Tần lão như rơi vào giấc mộng.
Đây là tình huống như thế nào?
Lương Hoan làm sao có thể đồng ý yêu cầu không hợp thói thường như thế, lão không sợ đắc tội vị đại nhân quản ký đại trận truyền tống kia?
Lão ta đơn giản trăm mối vẫn không có cách nào hiểu.
- Tần thúc, việc này đã định, chúng ta đi thôi.
Tiểu Chiêu nói xong, ôm tiểu Hắc, tự mình rời đi.
Tần lão mang theo đầy mình nghi hoặc, đi theo cùng nhau rời đi.
Lúc này, trong phòng, Mát Hoan co quắp ngồi dưới đất, sắc mặt hắn ta trắng bệch, trên mặt mang một vết cào thật sâu, đang chảy ra máu tươi.
Hồi lâu sau, hắn ta mới chật vật bò người lên, tê liệt trên ghế ngồi mặt.
Hai chân, run nhè nhẹ.
- Đây rốt cuộc là quái vật gì…?
Hắn ta ngửa đầu nhìn lên trời, trong mắt vẫn còn giữ lại sợ hãi thật sâu.