Chương 416: Huyền Chủ Hiện Thân.
Trái tim của bọn hắn nhảy lên tới cổ họng.
May mắn là Huyền Điện ở tam trọng thiên đã kịp thời phản ứng.
Mấy vị Tiên Đế hạ xuống đấu trường Chí Tôn, có bọn hắn ở đây, cho dù là Yêu Đế thì cũng chỉ có thể nuốt hận mà thôi.
Nhưng đúng vào lúc này, một vị Tiên Đế xa lạ lại bay lên bầu trời.
Hắn được mọi người gọi là Thần Võ Tiên Đế.
Một người mà tất cả mọi người đều hết sức quen thuộc, với lại đa số người còn biểu thị chế giễu đối với cờ hiệu của hắn.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn hoành không xuất thế, bao phủ trọn tòa Huyền điện và tất cả Tiên Đế vào trong, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại Thanh Điểu giương đôi cánh che khuất bầu trời, còn có con thú nhỏ trắng như tuyết lơ lửng ở trên.
Qua hồi lâu, mọi người cũng chưa thể lấy lại tinh thần từ loại cảnh tượng thay đổi liên tục này.
Bọn hắn thật sự không thể nào hiểu được những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
- Trốn!
Cuối cùng, cũng có người kịp phản ứng, muốn chạy ra khỏi đấu trường Chí Tôn.
Hai Yêu Đế Trên đều không phải để trưng, một khi hai chúng nó điên lên, toàn bộ mọi người ở đây đều chẳng khác gì gân gà!
- Yên tĩnh!
Nhưng một âm thanh hùng vĩ nương theo uy nghiêm của Yêu Đế cuồn cuộn vang lên, quét sạch toàn bộ đấu trường chí tôn.
- Toàn bộ ở yên tại chỗ, ai dám động đậy, chết!
Ánh mắt của Thanh Điểu lạnh lùng nhìn chằm chằm những người ở đây.
Lập tức, không có bất cứ người nào dám tuỳ tiện chuyển động một cái mông của mình.
- Điểu ca, âm thanh của ngươi rất dễ nghe nha, sau này chúng ta sẽ trò chuyện nhiều hơn, mọi người cũng sẽ hiểu nhau hơn.
Tiểu Hắc cười đùa nói.
Thanh Điểu liếc mắt, không để ý đến Tiểu Hắc.
Nó vĩnh viễn cũng không quên được, lúc ấy, khi nó kêu gọi Hắc Đế tương trợ thì kết quả bị nó đánh cho một gậy.
Tiểu Hắc cũng không thèm để ý, tròng mắt đảo lòng vòng, sau đó lắc mình đi lên trên khán đài.
Người dẫn chương trình trên khán đài trong nháy mắt kinh hãi, hắn có chút nhát gan, thậm chí trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Hắc bĩu môi, sau đó nhìn về phía Tiểu Chiêu, cười hắc hắc.
- Thế nào, vở kịch này vui không?
Lúc này, Tiểu Chiêu cũng đã ngơ ngác, hôm qua, sau khi gặp Lương Hoan thì nàng đã biết Tiểu Hắc rất lợi hại.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể nào nghĩ đến nó lại là Yêu Đế!
Với lại, đại động tác mà nó nói tới lại có chút lớn quá rồi.
Ngay cả Huyền Điện cũng không còn!
Mà Tần lão ở bên cạnh nàng thì lại càng hô hấp chật vật, vừa nghĩ tới mình lại ra giá 100 ngàn tiên thạch cho một Yêu Đế, lão đã cảm thấy tê cả da đầu.
Đây chắc chắn là chuyện dũng cảm nhất lão làm trong đời này!
- Thả lỏng một chút, không có chuyện lớn gì đâu.
- Sau khi mãnh nhân kia uống trà với Huyền Chủ xong thì sẽ không sao đâu.
Tiểu Hắc rơi vào đầu vai Tiểu Chiêu, dọa cho con chim sơn ca nhỏ nhanh như chớp chui vào trong cổ áo của Tiểu Chiêu.
- Ngươi nói mãnh nhân…?
- Chính là Thần Võ Tiên Đế sao?
Tiểu Chiêu cố gắng lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi.
- Hắn sao? Không, không, không.
Tiểu Hắc nói:
- Là một gia hỏa khác, hung thần ác sát, ai cũng không đánh lại hắn.
Tiểu Chiêu ngẩn người.
- Là Diệp đại thúc sao?
Tiểu Hắc gật đầu:
- Ngươi cũng cảm thấy hắn hung thần ác sát đúng không?
Tiểu Chiêu ngạc nhiên, những ngày gần đây, nàng cũng nghe không ít lần Tiểu Hắc đánh giá đối với Diệp Tùy Phong.
Chỉ có điều, nàng ngược lại là cảm thấy, vị Diệp đại thúc kia rất bình dị và gần gũi.
- Chủ nhân Huyền Đô rất mạnh, sao ngài ấy có thể ngồi xuống uống trà với Diệp đại thúc được?
Tiểu Chiêu có chút lo lắng hỏi.
Tiểu Hắc nhếch miệng cười một tiếng.
- Chủ nhân Huyền Đô chỉ có hai lựa chọn.
- Thứ nhất, ngoan ngoãn ngồi xuống uống trà.
- Thứ hai, hắc hắc hắc…
…
Cùng lúc đó, trong một thế giới khác.
Sau khi Huyền điện, còn có mấy vị Tiên Đế biến mất khỏi Huyền Đô thì đều xuất hiện ở đây.
Mà đứng ở trước mặt bọn hắn, ngoại trừ Thần Võ ra thì còn có một người mặc một bộ quần áo màu trắng, đứng chắp tay. Chính là Diệp Tùy Phong.
- Ha ha, Lôi Trạch, không phải lần trước ngươi truy ta đuổi rất vui vẻ sao, tiếp tục đuổi ta đi?
Thần Võ đứng ở bên cạnh Diệp Tùy Phong, cất tiếng cười to.
Sắc mặt của toàn bộ mấy vị Tiên Đế đối diện đều trắng bệch.
Ngay vừa rồi, khi bàn tay lớn nắm lấy toàn bộ Huyền điện, bọn hắn trong lúc hốt hoảng đã đồng thời đánh ra lực lượng mạnh nhất của mình.
Sau đó, nam tử mặc áo trắng này lập tức xuất hiện, phất tay đã chôn vùi toàn bộ thủ đoạn của tất cả bọn hắn.
Lực lượng kinh khủng đó trong nháy mắt đánh bay toàn bộ bọn hắn, đồng thời cũng làm bọn hắn bị trọng thương!
Người này căn bản là không phải bọn hắn có thể đánh lại!
- Ngươi đến cùng là ai?
Lôi Trạch Tiên Đế run giọng hỏi.
- Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong thản nhiên nói:
- Huyền Chủ của các ngươi ở đâu, ta có việc tìm hắn!
Vừa dứt lời, một khí thế thật lớn đã từ trong Huyền Điện bay lên.
Hai con ngươi to lớn chậm rãi mở ra trên bầu trời, nhìn Diệp Tùy Phong.
Trong ánh mắt hình như lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
- Đại ca, hắn chính là Huyền Chủ!
Thần Võ cảm nhận được loại khí thế này, không khỏi rụt đầu lại.
Thực lực của chủ nhân Huyền Đô đã vượt ra khỏi cấp độ Tiên Đế bình thường quá nhiều, cho dù là ai cũng không thể khinh thường.
Nhưng đối với Diệp Tùy Phong thì cũng không khác mấy.
- Uống chén trà thôi.
Diệp Tùy Phong nhìn đôi mắt kia, lên tiếng nói.
Chủ nhân Huyền Đô suy tư một lát.
Sau đó, một đạo thần niệm vang vọng giữa thiên địa.
- Mời.
Nương theo âm thanh này, một con đường do cầu vồng bảy màu hình thành đã từ chỗ sâu trong Huyền điện bắn ra ngoài, thẳng tới dưới chân Diệp Tùy Phong.
Diệp Tùy Phong nhìn sang, con đường cầu vồng này là thông đến trong một tiểu thế giới kỳ dị.
- Đi thôi.
Diệp Tùy Phong mang theo Thần Võ, bước lên cầu vồng.
…..
Trong một tiểu thế giới kỳ dị.
Nơi này không có mặt đất, dưới chân là đại dương mênh mông vô tận, vô số đám mây chậm rãi trôi nổi trên bầu trời, còn có vô số thác nước từ trên những đám mây đó chảy xuống, rót vào biển cả.
Theo con đường cầu vồng, Diệp Tùy Phong một đường đi tới phía trên một đám mây to lớn.