Chương 433: Tụ Họp Gia Tộc! Mở Hội Nghị (2)
Hiện tại, mặc dù Diệp Tùy Phong vẫn chưa trở về, nhưng hắn đã kéo toàn bộ thành Vân Tiêu tiến vào Tiên giới.
Vào giờ khắc này, tâm tình của mấy người đơn giản không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
- Đại ca, ngươi đơn giản chính là đại ca vĩ đại nhất trên đời này, xin cho phép ta sau này gọi ngươi là vĩ…
Diệp Tùy Báo đỏ bừng cả khuôn mặt, lộ ra cực kỳ kích động.
- Dừng lại, dừng lại.
Diệp Tùy Phong vội vàng đưa tay ra, sợ hắn nói ra từ ngữ vi phạm lệnh cấm nào đó.
- Những năm gần đây, thành Vân Tiêu trưởng thành thế nào ta đều thấy được.
- Lúc này, Diệp gia huy hoàng như vậy không thể rời bỏ cố gắng của tất cả mọi người.
Mấy người tranh nhau khoát tay, biểu thị mọi thứ đều là công lao của Diệp Tùy Phong.
Chỉ có điều tâm tình niềm nở của bọn hắn thì nhìn không sót một chút gì.
- Chuyện này, xem như tương đối đột nhiên.
- Vì để tránh hạ giới xuất hiện hỗn loạn, ta sẽ nói đơn giản sắp xếp tiếp theo một chút.
Rất nhanh, Diệp Tùy Phong đã nhanh chóng nói một lần thế cục trước mắt của Tiên giới.
Bao gồm cả vị trí của thành Vân Tiêu, còn có chuyện tộc Yêu Linh xâm lấn mười vực Tiên Giới, còn có tương lai Tiên giới có khả năng xảy ra đại kiếp.
Sau đó, lại nói ra trạng thái trước mắt của thành Vân Tiêu, còn có chuyện hắn dự định thông qua một chút thủ đoạn tuyển chọn thiên tài hạ giới tiến vào Tiên giới, tất cả đều nói với bọn hắn.
Sau khi nói xong, Tùy Vân mấy người, đều lâm vào trong suy tư.
- Tiên giới… Nguy hiểm như vậy sao?
Tùy Báo lên tiếng hỏi.
Diệp Tùy Phong gật đầu.
- Nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại.
- Đây đồng dạng cũng là một cơ hội rèn luyện tốt.
Đám người đều nhẹ gật đầu, bọn hắn đều hiểu giá trị của lịch luyện.
Diệp gia đã đứng ở đỉnh phong thế giới Vân Tiêu nhiều năm.
Con cháu Diệp gia từ nhỏ đã hưởng lấy tài nguyên tu luyện tốt nhất trên đời này, cho dù đi đến nơi nào cũng đều nhận được đãi ngộ như hoàng đế.
Mặc dù có gia quy nghiêm khắc nên con cháu Diệp gia cũng chưa từng xuất hiện hạng người hoàn khố gì, chí ít đều đang cố gắng tu luyện.
Nhưng cho dù như thế nào, bọn hắn vẫn thiếu đi một thứ vô cùng quan trọng: Khó khăn.
Con đường tu luyện không có khó khăn thì không là con đường không hoàn chỉnh.
Một khi tao ngộ vấn đề sẽ rất dễ biến thành vấn đề trí mạng.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên tài thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, nhưng khi gặp phải khó khăn nào đó thì sẽ tan tác trong nháy mắt, tốt thì chẳng khác người thường, kém thì thân tử đạo tiêu.
Rèn luyện là thứ vô cùng quan trọng.
- Đại ca, ngươi định làm gì?
Tùy Vân hỏi.
- Lúc này, thành Vân Tiêu chính là thông đạo giữa hai giới.
Diệp Tùy Phong lấy ra một viên Cửu Thải ngọc phù.
- Mang theo loại ngọc phù này là có thể qua lại giữa hai giới.
- Các ngươi chế định tốt quy tắc tuyển chọn, đến lúc đó phát loại ngọc phù này ra, phàm là thiên tài đạt tới tiêu chuẩn thì sẽ tiếp đón thẳng bọn hắn đến thành Vân Tiêu.
Để người khác có thể xuyên qua hai giới, hắn cũng đã luyện chế ra rất nhiều ngọc phù Cửu Thải (chín màu).
Tùy Vân tiếp nhận ngọc phù, lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng không gian cường đại, cũng cảm thấy khí tức quen thuộc của Vân Tiêu giới.
- Loại ngọc phù này chỉ thích hợp với tu sĩ bản thổ Vân Tiêu giới, với lại chỉ có thể sử dụng trên người tu sĩ đạt tới cực hạn của thế giới.
Diệp Tùy Phong dặn dò.
- Vậy nếu như tu sĩ vượt qua cực hạn của thế giới cưỡng ép sử dụng thì sao?
Tùy Vân hỏi.
Diệp Tùy Phong nhìn hắn, chậm rãi nói.
- Như thế sẽ chọc giận Thiên Đạo hung tàn, sẽ trực tiếp gạt bỏ, thần hồn câu phần!
Mấy người Tùy Vân nhất thời lo sợ không yên, vội vàng biểu thị mình nhớ kỹ.
Mà Tiểu Hắc ở bên cạnh thì là xoay đầu lại, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Có chuyện này à?
Sao ta không biết?
Diệp Tùy Phong liếc mắt nhìn nó, ra hiệu nó không được lên tiếng.
Thật ra, cho dù có xảy ra loại tình huống đó thì tối đa cũng chính là làm cho Tiểu Hắc có chút không thoải mái, sau đó cảm ứng được mà thôi, chỉ cần không phải đặc biệt cường đại thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng Diệp Tùy Phong không muốn để cho loại chuyện này xuất hiện, cho nên mới lựa chọn dọa mấy người Tùy Vân.
- Ta hiểu rồi.
Tùy Vân nghiêm túc nói:
- Vậy chúng ta phải triển khai ở Tiên giới như thế nào?
- Thông qua Tiên phủ Thần Võ.
Diệp Tùy Phong nói:
- Tiên Đế của Tiên phủ Thần Võ sẽ tới ngay, đến lúc đó, các ngươi cùng nhau thương lượng một chút nên làm như thế nào?!
- Yêu cầu của ta chỉ có một, để gia tộc trở thành một thế lực cường đại chân chính, mà không phải xa cách ta sẽ lại biến thành cừu non bị mặc người chém giết.
Câu nói này là nói nghiêm túc, mấy người vội vàng nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, bọn hắn lại nói một vài vấn đề chi tiết.
Bỗng nhiên, một âm thanh hùng hậu, truyền tới.
- A ha ha ha!
- Đại ca, ta nói ngài không thể rời bỏ ta mà!
- Nhìn xem, lúc này mới mấy ngày mà ngài đã muốn gặp ta rồi!
Nương theo tiếng cười to, một bóng người cao to từ trong hư không hiện ra, đứng ở trước mặt mọi người.
- Hắc hắc.
Thần Võ nhìn Diệp Tùy Phong, cười hắc hắc, sau đó tự lo lôi kéo một ghế ngồi xuống, nhếch lên chân bắt chéo.
Nhưng lập tức, hắn cảm giác được xung quanh có chút không thích hợp.
Quay đầu nhìn, mấy người Tùy Vân đang lấy ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm.
- Hả?
Thần Võ sững sờ, đám người này là ai? Sao cho tới bây giờ hắn đều chưa từng gặp qua?
Hắn mang theo nghi hoặc, cảm thụ hoàn cảnh xung quanh một chút thì lại là sững sờ.
- Hả?
Thần Võ rõ ràng cảm thấy một khí tức không thuộc về Tiên giới, hình như nơi này vừa tới Tiên giới, cả hai đang trong quá trình giao hòa.
Hắn đưa thần thức dọc theo, sau đó thì trợn tròn mắt.
- Cái gì?
Thần Võ bị dọa đứng bật dậy.
Hắn trừng tròng mắt, vẻ mặt tràn đầy không thể tin được.
Trong thần trí cảm ứng của hắn, một thành trì xa lạ đang đứng sừng sững ở ngoài. Trong thành có hơn chục triệu sinh linh, cực kỳ náo nhiệt.