Chương 444: Năm Năm Một Cái Chớp Mắt!

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,417 lượt đọc

Chương 444: Năm Năm Một Cái Chớp Mắt!

Nếu không phải thành quả của đại quân mở rộng quá nổi bật trong những năm này, lúc đầu Tiên phủ Thần Võ thật đúng là không nhất định có thể chứa đựng số lượng người lớn như thế.

Số lượng đại truyền tống trận đã từ một lúc đầu tăng lên đến mười.

Dù vậy nhưng mỗi ngày, số lượng người chờ ở ngoài truyền tống trận để tiến vào Tiên phủ Thần Võ vẫn xếp thành một hàng dài như cũ, gần như nhìn không thấy đuôi.

Lần di chuyển đại quy mô này được xưng là một lần di cư khổng lồ nhất của Tiên giới từ trước tới nay.

Nhưng cũng có người chú ý tới, người di chuyển ra từ trung tâm tiên giới thường thường đều đến từ thế lực nhỏ, hoặc người thật sự cùng đường mạt lộ, không cách nào sống tiếp được.

Mà những đại thế lực khác thì dù tử chiến với tộc Yêu Linh cũng không nguyện ý rời khỏi trung tâm Tiên giới một bước.

Có người khen ngợi đó là khí tiết vĩ đại dường nào.

Nhưng chỉ có số rất ít cao tầng biết rằng, sở dĩ bọn hắn không rời khỏi là có nguyên nhân khác.

Năm năm qua, đại quân của tộc Yêu Linh vẫn như cũ liên tục không ngừng từ đất hoang đi ra, xuất phát đến tiền tuyến.

Trong loại đại thế hỗn loạn này, Tiên phủ Thần Võ chỉ là một khu vực tạm thời tương đối hòa bình mà thôi.

Nhưng không ai biết được loại hòa bình tạm thời này còn có thể kéo dài bao lâu.

- Cả một đời!

- Ta sẽ chiếu cố ngươi cả một đời, mãi đến vĩnh hằng!

Ở trên đảo trung tâm Kính Hồ.

Một thiếu niên tuấn tú, trong mắt mang ánh sáng, ánh mắt chân thành nhìn một con mèo trắng trước mặt.

Mèo trắng nghiêng đầu, meo một tiếng, sau đó thẳng cẳng nhảy tới nơi xa.

- Hì hì, Tiểu Hắc ca ca, đây chính là bộ dáng của người đang yêu sao?

- Nhìn qua thật là ngu nha!

Bên cạnh, một tiểu nha đầu nhìn qua chỉ khoảng năm đến sáu tuổi, cười đùa nói.

Nàng mặc một chiếc váy nhỏ màu sắc rực rỡ, ngũ quan tinh xảo, có một mái tóc đen nhánh hoạt bát, tóc dài hơn nửa người, rũ xuống tới gần đầu gối.

Nhưng làm cho người khác chú ý nhất chính nàng hai lỗ tai Hồ tộc màu trắng của nàng, cảm giác cực kỳ mềm mại, thỉnh thoảng rung lên, cực kỳ đáng yêu.

- Đương nhiên rồi, tình yêu vốn chính là ngu ngốc.

Tiểu Hắc thu liễm tư thái, quay người lại nói.

- Nhiều năm như vậy, ta gặp quá nhiều yêu hận tình cừu, khắc cốt minh tâm.

- Lúc đi cười như nở hoa, lúc trở về chỉ còn tang thương vô tận.

Hắn thở dài một tiếng, trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi, gió nhẹ lay động trường sam, nhìn qua thật giống như có chuyện như vậy.

- Quao, Tiểu Hắc ca ca, ngươi trải qua thật nhiều.

Tiểu Bạch ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy vẻ sùng bái.

Chuyện này làm cho Tiểu Hắc càng thêm đắc ý, hắng giọng nói:

- Hôm nào, ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện về một đôi yêu nhau, yêu nhau nhưng lại không cách nào ở cùng nhau, cuối cùng tự tử thê thảm, hóa thành hai con hồ điệp.

- Được!

Tiểu Bạch liên tục gật đầu.

- Các ngươi đang nói chuyện gì đấy?

Bỗng nhiên, một âm thanh truyền đến.

Hai người quay đầu lại thì thấy một cô gái giống như trong tranh, đoan trang mà ưu nhã, chín cái màu trắng đuôi cáo sau lưng đang chậm rãi đung đưa.

Chính là Xảo Nhi.

- Mẹ!

Tiểu Bạch lập tức reo hò một tiếng, nhào vào trong ngực Xảo Nhi.

Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, vui vẻ nói:

- Tiểu Hắc ca ca đang kể cho ta nghe về chuyện tình yêu đó!

- Có thật không?

Xảo Nhi ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Hắc.

Tiểu tử này còn biết kể chuyện tình yêu à?

- Khụ khụ, Xảo di, thì chuyện kia là…

Trạng thái tang thương của hắn lập tức không còn, ngón chân chọt chọt lên trên mặt đất, hình như muốn dùng ngón chân đào ra một cái lỗ để chui xuống.

Xảo Nhi cười cười, sau đó vuốt ve mái tóc tiểu Bạch, nói:

- Đi thôi, Phong bá bá đang chờ các ngươi về ăn cơm đấy.

Sau một lát, dưới gốc Khải Mông Thụ.

Diệp Tùy Phong và Cốc U Lan đã an vị, trên mặt bàn bằng đá xanh bày đầy món ngon phong phú mỹ vị.

- Phong bá bá!

Bóng người Tiểu Bạch vừa xuất hiện đã hô to một tiếng, sau đó nhanh như chớp xông vào trong ngực Diệp Tùy Phong.

- Phong bá bá, Tiểu Hắc ca ca nói với ta rằng hắn đã từng yêu một người sâu đậm, nhưng người đó lại bất hạnh mắc bệnh không thể chữa khỏi được.

- Cuối cùng bị chôn dưới đáy đầm nước này, có phải thật vậy hay không?

Tiểu Bạch tò mò hỏi.

Lúc này, Tiểu Hắc và Xảo Nhi cũng vừa đi tới, nghe thấy câu nói này cả hai liên tục ho khan, cúi đầu tìm kiếm dưới chân, hình như đang tìm xem có kẽ đất nào vừa để cho mình chui vào hay không.

Diệp Tùy Phong liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, sau đó cười nói:

- Không sai.

- Nhưng sau đó, nàng ấy đã hóa thành một con cá chép, vĩnh viễn canh giữ ở trong Kính Hồ.

Tiểu Bạch nháy nháy mắt.

- Chính là con cá chép cả ngày đọc sách kia sao?

Diệp Tùy Phong gật đầu.

- Đúng vậy, chính là nó.

Vua Cá Chép nào đó:

- ???

- Vậy sau này ta phải đối xử tốt với tỷ ấy một chút.

Tiểu Bạch nghiêm túc nói.

- Được rồi, nhanh ăn cơm thôi.

Diệp Tùy Phong vỗ bờ vai nhỏ của tiểu Bạch, mấy người theo thứ tự ngồi xuống.

Món ngon tỏa ra hương thớm bốn phía, đều là những món mà mấy người thích ăn.

Xảo Nhi và Tiểu Bạch đã cư ngụ ở đây hơn bốn năm, Cốc U Lan đã sớm biết được khẩu vị của các nàng.

Với lại những này nguyên liệu nấu ăn này đều là thiên tài địa bảo cực phẩm, chỉ cần mỗi ngày ăn cơm đúng giờ thì đã cực kỳ tốt đối với thân thể.

Lúc trước, sau khi Xảo Nhi sinh xong Tiểu Bạch đã hao tổn nghiêm trọng, nhưng bây giờ đã triệt để khôi phục.

Mà Tiểu Bạch mặc dù vẫn chưa chính thức bắt đầu tu luyện nhưng tu vi của nàng nhờ có tác dụng của Hỗn Độn Ngọc Châu và mỹ thực đã đạt đến cảnh giới Tiên Cảnh.

Năm tuổi đã có tu vi Địa Tiên, nếu truyền ra ngoài có thể hù chết một nhóm lớn người.

Trong quá trình ăn cơm nói chuyện phiếm, Diệp Tùy Phong hơi dừng đũa lại, ngẩng đầu lên.

- Ha ha, mọi người đều ở đây sao?

Người chưa tới mà tiếng đã tới trước.

Ngay sau đó, một bóng người cao to từ trong hư không lộ ra.

- Tiểu Bạch, lại hôn cha một cái nào!

Người tới chính là Thần Võ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right