Chương 464: Cõng Lên Ác Niệm Của Chúng Sinh
Nơi này có khả năng vô hạn, có thể phóng đại khoái hoạt của chúng sinh, cũng có thể rất phóng đại thống khổ của chúng sinh.
Không có chút quy tắc nào.
Nếu như trở thành Mộng Giới chân chính thì sẽ có quy tắc có thể tìm ra, đối với toàn bộ sinh linh thì nơi đây tương đương với một Vườn Địa Đàng có thể thực hiện bất kỳ mơ ước nào.
- Chuyện này rất khó.
Diệp Tùy Phong nói.
- Ta biết.
Hiểu Hiểu nhẹ gật đầu:
- Thực lực của ta bây giờ vãn còn thiếu rất nhiều quy tắc bản nguyên.
- Nhưng mà ta đã có ý nghĩ ban đầu, đợi sau khi thời cơ chín mùi thì ta sẽ cùng với tỷ ta, mượn dùng Huyễn Cảnh Hồng Trần của nàng thì vẫn có cơ hội thực hiện được.
Diệp Tùy Phong nhẹ lắc đầu.
- Thực lực sẽ có một ngày đầy đủ.
- Nhưng vấn đề lớn nhất của ngươi là nó.
Diệp Tùy Phong chỉ về phía Biển Tội Ác.
Đó là ác niệm của vạn linh hình thành đại dương mênh mông, rất ô uế, rất tà ác.
- Muốn để mộng Hư Giới hóa thành chân thực thì ngươi nhất định phải cõng lên tội ác của tất cả vạn linh.
- Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể một mình tiếp nhận bọn chúng.
- Ngươi không làm được.
Diệp Tùy Phong nói thẳng.
- Ta muốn thử xem.
Nhưng Hiểu Hiểu cũng không bởi vì lời nói của Diệp Tùy Phong mà lui bước.
- Ngươi ngay cả siêu thoát mọi việc cũng có thể làm được, ta cảm thấy, trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể thực hiện được.
- Ta sẽ nỗ lực tất cả.
Rất sớm trước kia, Hiểu Hiểu đã phát hiện, sau khi thực lực càng ngày càng cường đại thì nàng càng ngày càng nhìn không thấy cái bóng của Diệp Tùy Phong.
Hiện tại, nàng sớm đã hiểu rõ, Diệp Tùy Phong sớm đã siêu thoát tất cả, đứng trên mọi thứ.
- Với lại, ta còn có ngươi mà.
Hiểu Hiểu cười hì hì một tiếng, giống như đã khôi phục vẻ hoạt bát ngày xưa.
Diệp Tùy Phong yên lặng.
Thật ra, ngay cả chính hắn cũng không rõ, vì sao hắn lại đi vào thế giới này, vì sao lại xuất hiện một hệ thống treo máy làm cho hắn cường đại như thế.
Nhưng hắn cũng không nói cho Hiểu Hiểu những chuyện này.
Kỳ tích sở dĩ được xưng là kỳ tích chính là cho tới bây giờ nó đều không được người khác xem trọng.
Diệp Tùy Phong không coi trọng ý nghĩ của Hiểu Hiểu, nhưng hắn lựa chọn tin tưởng kỳ tích.
- Đúng vậy, ngươi vẫn còn có ta đây.
Diệp Tùy Phong cười một tiếng, sau đó lại lần chỉ về phía Biển Tội Ác.
- Chí ít, ta có biện pháp giúp ngươi giải quyết vấn đề hiện tại.
Hiểu Hiểu gật đầu, không tiếp tục tự mình kiên trì nữa.
Trong lòng của nàng hiểu rõ, bây giờ mình đúng là xảy ra chút vấn đề, mà nguyên nhân lại chính là do Biển Tội Ác này.
- Ta nên làm như thế nào?
Hiểu Hiểu hỏi.
- Phải xem ngươi nghĩ như thế nào.
Diệp Tùy Phong quay người, đối mặt với đại dương tội ác mênh mông đen như mực.
- Thiện niệm, ác niệm, hoặc là hỉ nộ ái ố, cuối cùng đều là ý nghĩ của chúng sinh, trên bản chất không có gì khác nhau.
- Ta có thể giúp ngươi luyện hóa đi, thậm chí để chuyển ác niệm thành thiện niệm cũng có thể.
- Nhưng cho dù lựa chọn phương pháp nào thì quyền quyết định vẫn là chính ngươi, nơi này nói sao cũng là thế giới của ngươi.
Nghe xong Diệp Tùy Phong nói, Hiểu Hiểu lẳng lặng nhìn Biển Tội Ác, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Sau một hồi lâu, nàng chợt nở nụ cười xinh đẹp.
- Ác niệm chính là ác niệm.
- Chỉ cần nơi vạn linh tồn tại thì sẽ có ác niệm sinh sôi, cho dù như thế nào thì cũng không thể tránh được.
- Với lại, cũng không nên trốn tránh, ta đã quyết định chế tạo Mộng Giới thì nhất định phải đối mắt chính diện với tất cả suy nghĩ của vạn linh.
Hiểu Hiểu quay đầu nhìn về phía Diệp Tùy Phong.
- Đại bá, có biện pháp nào có thể làm cho ta triệt để tiếp nhận Biển Tội Ác này hay không.
- Hoặc là, để nó triệt để tiếp nhận ta.
Ánh mắt của nàng cực kỳ thanh tịnh.
Diệp Tùy Phong thở thật dài.
- Có.
- Nhưng nếu làm như vậy thì có thể ngươi sẽ không quay đầu lại được nữa.
Hiểu Hiểu cười một tiếng.
- Ta không có ý định quay đầu.
Diệp Tùy Phong yên lặng, kiên trì và quyết tâm của Hiểu Hiểu làm cho hắn kinh ngạc.
Nàng đã sớm trưởng thành.
- Đi theo ta.
Diệp Tùy Phong giống vài chục năm trước, dắt tay Hiểu Hiểu.
Sau đó, hai người đối mặt với Biển Tội Ác, chậm rãi tiến lên.
Mặt biển sáng bóng như gương, hai người bước chân lên tạo ra từng vòng từng vòng gợn sóng nhè nhẹ, chậm rãi lan rộng ra.
Cứ như thế, một trước một sau im lặng đi tới.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tùy Phong đã nắm tay Hiểu Hiểu đi tới chính giữa Biển Tội Ác.
Sau đó, Diệp Tùy Phong quay lưng lại, mặt đối mặt với nàng.
- Ta sẽ đặt người ở chỗ sâu nhất của Biển Tội Ác, quấn quýt với tất cả ác niệm của vạn linh, mãi đến khi hoàn toàn dung hợp.
- Chờ ngươi từ trong đó đi ra, mọi thứ đều sẽ thay đổi, bao gồm cả chính ngươi.
- Nếu như ngươi thật nghĩ thông suốt thì hay nhắm mắt lại.
Diệp Tùy Phong nói.
Ánh mắt của Hiểu Hiểu thanh tịnh như gương, đối mặt với Diệp Tùy Phong.
- Đến lúc đó, ngươi có tới đón ta không?
Diệp Tùy Phong chậm rãi gật đầu.
- Đương nhiên có.
Một nụ cười hiện lên trên khóe miệng Hiểu Hiểu.
Nàng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa mà chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong lòng Diệp Tùy Phong than nhỏ, sau đó vươn tay ra, nâng phần gáy và phần eo của nàng, chậm rãi để nàng nằm ngang trên mặt biển.
Mái tóc dài màu đỏ tím giống như thác nước tản ra, đẹp đến để cho người ta sợ hãi thán phục.
Diệp Tùy Phong buông lỏng tay ra.
Nước biển màu đen, dần dần ăn mòn Hiểu Hiểu thân thể, giống như là đầm lầy đáng sợ đang chậm rãi nuốt chửng nàng.
Diệp Tùy Phong tận mắt nhìn mọi việc xảy ra.
Mãi đến khi nước biển sắp phủ kín Hiểu Hiểu thì một vòng ánh sáng mới xuất hiện ở đầu ngón tay trỏ của hắn.
Đó là Diệp Tùy Phong dùng pháp tắc cô đọng Hi Vọng Chi Quang.
Sau đó, điểm sáng chậm rãi bay xuống.
Ngay trước khi Hiểu Hiểu hoàn toàn chìm vào Biển Tội Ác thì đã dung nhập vào trong mi tâm của nàng.
- Hi vọng, nó có thể bảo vệ được tia thanh minh sau cùng của ngươi.
Nói xong, Diệp Tùy Phong lắc đầu, bóng người của hắn chậm rãi mở đi, rồi biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi hắn rời khỏi.
Ở rbiên giới Biển Tội Ác có từng tia từng sợi đường cong màu đen bắt đầu lan tràn ra bên ngoài.
Chỗ nó đi qua, vạn vật điêu linh.