Chương 633: Cành Cây Khải Mông Thụ Nổ Tung.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,179 lượt đọc

Chương 633: Cành Cây Khải Mông Thụ Nổ Tung.

Rất nhanh, có một thiếu niên đi tới bọn hắn gần đó.

Thiếu niên nhìn qua không lớn hơn Phương Tiểu Nhân mấy tuổi, nhưng cảnh giới của hắn cũng đã là Tiên Tôn, mà tuổi tác của mấy người khác cũng không chênh lệch lớn lắm, xem ra thực lực phổ biến ở giới Vân Tiêu mạnh hơn giới Thái Ly rất nhiều.

Sau một lát, hắn đi tới trước mặt Diệp Tùy Phong.

- Đạo hữu.

Thiếu niên rất có cấp bậc lễ nghĩa, thái độ ôn hòa, rất dễ dàng làm người ta có ấn tượng tốt.

- Ta chính là chấp sự của thành Thiên Phủ, phụng mệnh đến ghi chép thân phận của các vị.

- Nếu là có gì đắc tội mong rằng thông cảm nhiều hơn.

Diệp Tùy Phong khoát tay áo.

- Không sao, ngươi hỏi đi.

Tiếp đó, thiếu niên bắt đầu hỏi thăm lai lịch, xuất thân, một ít tin tức cơ sở của mấy người Diệp Tùy Phong, có lẽ là để sau này thuận tiện quản lý.

Phương Tiểu Nhân và Hứa Thái Ninh cũng ngừng đấu võ mồm, nhưng làm cho Diệp Tùy Phong cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, bọn hắn tranh chấp đến sau cùng không ngờ lại biến thành, thân thích nhà ngươi không lợi hại bằng bằng hữu nhà ta.

Thật là khiến người ta không biết nói gì.

Rất nhanh, quá trình tra hỏi kết thúc, Diệp Tùy Phong dùng lực lượng tạo vật ngụy tạo kinh lịch và tín vật chân thực, cũng chưa từng xuất hiện vấn đề gì khác.

- Cảm ơn mấy vị đạo hữu.

Thiếu niên nói:

- Tiếp đó, ta sẽ tiến hành một kiểm trắc đặc biệt đối với các ngươi.

- Không cần lo lắng, chỉ là vì phòng ngừa một ít Quỷ Linh từ trong Thiên Môn lén lút lẻn qua đến thôi.

Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu, đây đều là quy trình bình thường.

Chỉ có điều, khi thiếu niên vừa chuẩn bị kiểm tra thì một người trung niên từ bên cạnh đi tới.

- Tiểu Tề, Phương sư huynh tìm ngươi kìa.

- Ngươi đi qua đó trước đi, nơi này giao cho ta.

Thiếu niên vội vàng gật đầu, sau khi vội vàng rời khỏi.

Sau đó, người đàn ông trung niên xoay đầu lại, có điều sau khi hắn nhìn thấy Hứa Thái Ninh thì lập tức ngây ngẩn cả người.

- Cổ Mặc?

- Hứa Thái Ninh?

- Không ngờ lại thật là ngươi!

Hứa Thái Ninh trực tiếp đứng lên, trong mắt mang theo vẻ mừng như điên.

- Trời ạ, vận khí này của ta thật quá tốt mà!

Cổ Mặc cũng cười.

- Không ngờ ngươi lại tới đây.

Sau đó, bắt đầu hai người khoái hoạt ôn chuyện.

Thông qua bọn hắn nói chuyện với nhau, Diệp Tùy Phong mới biết được, thì ra Cổ Mặc chính là người bạn tốt mà Hứa Thái Ninh nói tới lúc nãy.

Bọn hắn tình cờ nhận biết nhau qua một lần du lịch giới Thái Hư, sau đó vẫn vượt giới giao lưu tâm đắc tu luyện, quan hệ thật là không tệ.

Nhưng loại tình huống này hình như xưng là “dân mạng” thì thích hợp hơn một chút.

Sau một lát, hai người ôn chuyện xong, Hứa Thái Ninh ôm bả vai Cổ Mặc, đắc ý giới thiệu nói:

- Diệp huynh, tiểu Nhân tử, hắn chính là người bạn thân thiết mà ta thường nhắc đến với các ngươi, Cổ Mặc đại sư.

Nói xong, còn khiêu khích nhìn Phương Tiểu Nhân một chút, hình như muốn nói:

- Thế nào, ta đã dẫn hắn đến cho ngươi xem rồi này.

Phương Tiểu Nhân miết miệng, quay đầu tránh ánh mắt của hắn.

- Đại sư không dám làm, ta cũng chỉ là một trưởng lão trong thành Thiên Phủ thôi.

Sau đó, Cổ Mặc cười nói:

- Đợi hết bận chuyện bên này, mời nhất định quang lâm hàn xá, ta bày tiệc mời khách cho các ngươi.

Diệp Tùy Phong biểu thị khách khí, giác quan của người này ngược lại là thật không tệ.

Mấy người lại hàn huyên hai câu, Cổ Mặc chuẩn bị đi ghi chép tin tức về những người khác, Hứa Thái Ninh vội vàng kéo hắn lại.

- Đừng nóng vội, vừa rồi tiểu huynh đệ kia nói còn có kiểm tra cuối cùng gì đó nữa.

- Ngươi cũng thuận tiện kiểm tra cho chúng ta đi.

Cổ Mặc nhẹ gật đầu.

- Cũng được, nhưng ta tin tưởng các ngươi chắc chắn là không có vấn đề.

Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một cành cây xanh biếc.

- Đây là nhánh cây trên Thần Thụ, cho dù là quỷ linh cường đại cỡ nào thì cũng không chạy thoát khỏi cảm ứng của nó.

Cổ Mặc giới thiệu nói.

Ánh mắt Hứa Thái Ninh lập tức bị cành hấp dẫn, đây chính là Thần Thụ nha, biểu tượng chí cao cho thân phận của thế giới Vân Tiêu.

Diệp Tùy Phong cũng nhìn về phía nhánh cây, nó thật sự là cành của Đại Thụ Khải Mông, trong đó ẩn chứa đại đạo pháp tắc khổng lồ, chỉ sợ phía dưới Thiên Đế đều khó mà ẩn trốn.

- Nhanh thử một chút đi, để ta xem một chút phong thái của Thần Thụ!

Hứa Thái Ninh kích động nói.

Cổ Mặc cười cười, sau đó chậm rãi huy động cành, một cỗ đạo vận nhu hòa từ trên cành dập dờn mà ra, vẩy vào trên người Diệp Tùy Phong và Phương Tiểu Nhân.

- Nếu quả thật có Quỷ Linh ở đây thì Thần Thụ sẽ rung động và tìm ra nó.

Cổ Mặc nói xong, bỗng nhiên cảm giác được có chút không đúng.

Cành cây trong tay hắn, sau khi tại qua mấy người trước mặt lại bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, không nhúc nhích.

Trong lòng của hắn thầm nghi hoặc, chuẩn bị kiểm tra một phen.

Nhưng vào lúc này, nhánh cây Thần Thụ lại bắt đầu rung động kịch liệt, ngay cả phát ra đạo vận, cũng biến thành cực kỳ nôn nóng.

Không đợi đám người kịp phản ứng đã “đùng” một tiếng, cành cây trực tiếp nổ thành bột phấn.

- Ách.

Biểu lộ mong đợi của Hứa Thái Ninh cứng ở trên mặt.

- Nổ tung, đại biểu cái gì.

Cổ Mặc yên lặng, ánh mắt chậm rãi đảo qua mấy người trước mặt, sau đó miễn gượng cười nói:

- Ta cũng không rõ lắm, trước đó chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Hứa Thái Ninh nháy nháy mắt.

- Không có việc lớn gì chứ?

Cổ Mặc cúi đầu nhìn một chút bột phấn lưu lại trong tay, chậm rãi nói:

- Ừm, không có, có thể là bị hỏng rồi.

- Các ngươi trước ở đây chờ, ta trở về lấy một cây mới tới.

Nói xong, Cổ Mặc trực tiếp quay người rời khỏi, thần thái trước khi xuất phát vội vàng.

Hứa Thái Ninh đứng ở nơi đó, có chút không biết làm sao.

Mà lúc này, vẻ mặt Diệp Tùy Phong lại tràn đầy bất đắc dĩ.

Không sai, khi nhánh cây đó đảo qua trên người hắn, Đại Thụ Khải Mông đã nhận ra hắn.

Nhưng vì quá kích động, không khống chế cảm xúc tốt, con hàng này lại tự làm mình nổ tung.

Nếu như hắn không đoán sai, không bao lâu nữa bản thể Đại Thụ Khải Mông phương xa sẽ đích thân chạy qua đây tìm hắn.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right