Chương 656: Thiên Giới Hiện Tại.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 849 lượt đọc

Chương 656: Thiên Giới Hiện Tại.

Diệp Tùy Phong nghe vậy, nhíu mày.

Xem ra bọn hắn đã quyết định xong nên xử lý Kỳ Lân tộc như thế nào, chỉ có điều bây giờ vẫn còn chưa rảnh để xử lý mà thôi, đợi sau khi Tam Giới được tạo dựng thì chính là lúc tính sổ.

- Vậy là tốt rồi.

Diệp Tùy Phong nói:

- Đám người kia không quản được nửa người dưới của của mình, nếu còn đợi thêm mấy triệu năm nữa, có lẽ toàn thế giới đều là huyết mạch của bọn nó.

- Đúng rồi, mấy người Hồ Sang, Bạch Lan Chi, Nhạc Tiểu Chiêu, đều còn sống chứ?

- Đúng vậy, bọn hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mỗi người, hiện tại tạm thời đang ở bên cạnh Diệp Hoàng.

- Đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ lại điều bọn hắn về Thiên Giới.

Diệp Tùy Phong yên tâm.

- Vậy là tốt rồi.

Ba người vừa đi vừa nói, khoảng cách đến thành Vân Tiêu cũng càng ngày càng gần.

Ở một chỗ trong Hỗn Độn hư vô.

Một vỏ trứng phát sáng đang lẳng lặng lơ lửng ở trong Hỗn Độn.

Nhìn kỹ lại thì đó lại là một tiểu thế giới có núi có sông.

Mà ngoài tiểu thế giới này vẫn tồn tại hai bóng người nho nhỏ một đen một trắng.

- Hô, cuối cùng đã làm xong.

Tiểu Hắc thở ra một hơi thật dài, quay đầu lại, vẫn là gương mặt đẹp trai giống như mười ngàn năm trước.

- Vậy thì nhanh điểm trở về thôi, Hỗn Độn này làm ta ngán lắm rồi.

Tiểu Bạch thì đã không còn khí tức thiếu nữ trước đó, nở một nụ cười, đẹp đến mức không gì sánh được.

- Đúng vậy, ta cũng quá nhớ món thịt kho tàu trứng Kỳ Lân của Cốc tỷ tỷ rồi.

Tiểu Hắc cười hắc hắc, sau đó nói:

- Lần này đi ra ngoài cũng gần mười năm rồi, vẫn phải đi tảo mộ cho lão đầu tử thôi.

- Mấy tên kia đều không đi tảo mộ, hừ, chỉ có ta hiếu thảo nhất.

Tiểu Bạch liếc mắt.

- Đó là bởi vì mọi người đều cho rằng cha còn sống đó.

- Nếu như ngài ấy thật sự trở về, vậy ngươi tuyệt đối chết chắc rồi.

Tiểu Hắc khinh thường hừ hừ.

- Các ngươi thì hiểu cái gì chứ.

- Sở dĩ ta làm như thế chính là muốn thông qua loại phương thức này làm cho lão đầu tử tức giận đến phá nắp quan tài phục sinh tại chỗ.

- Nếu như thật sự sống, không phải chính là đánh ta một trận thôi à, ta chịu nổi.

- Có câu nói rất hay, lúc nhỏ bị cha đánh sẽ biết sợ, lớn lên bị cha đánh sẽ tức giận, nhưng đợi đến khi cha già, bị đánh sẽ lại biến thành một niềm hạnh phúc.

Trong lúc nói chuyện, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bắt đầu tiến vào trong Hỗn Độn.

Còn thế giới giống như quả trứng gà kia cũng chăm chú bay theo sau lưng bọn hắn.

….

Thiên Giới, dần ngày hoàn thiện.

Mười ngàn năm trước, khi Cửu Thiên Thập Địa vừa khai sáng, Thiên giới ngoại trừ thành Vân Tiêu ra thì không có quá nhiều phạm vi đông đúc.

Mà bây giờ, thổ địa Thiên Giới đã mở rộng không chỉ gấp mười lần, gần như tương đương với một nữa đại thế giới.

Cùng với với diện tích gia tăng, số lượng sinh linh của Thiên giới cũng có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Khắp nơi đều là thành trì khổng lồ, mỗi một tòa đều vô cùng phồn thịnh, là huyết mạch mới mẻ liên tục không ngừng cung cấp cho Thiên giới.

Chỉ có điều làm cho Diệp Tùy Phong không nghĩ tới, trải qua hơn mười ngàn năm phát triển, thành Vân Tiêu vẫn là lúc đầu bộ dáng, chỉ có điều trở nên càng thêm to lớn và thần thánh hơn.

- Đi vào đi.

Ba bóng người vượt qua một mảnh tiên quang nhiều màu, đột nhiên xuất hiện ở trong thành Vân Tiêu.

Nội thành rộn ràng, tiếng người huyên náo, nhưng không ai cảm thấy ngoài ý muốn đối với ba người bọn hắn bỗng nhiên xuất hiện.

- Cửa hàng đậu hủ này vẫn còn ở đây à?

Diệp Tùy Phong nhìn cửa hàng quen thuộc trước mắt, không khỏi có chút hoảng hốt, giống như về tới lúc mình vừa đến thế giới này.

- Đi nếm thử đi.

Diệp Tùy Phong mang theo hai người ngồi xuống ngoài cửa tiệm, giống như đưa thân vào chợ búa hẻm nhỏ.

Rất nhanh, đậu hủ nóng hôi hổi đã được bưng lên.

Diệp Tùy Phong nếm hai miếng, vẫn là phối phương ban đầu, nhưng cũng không phải là mùi vị quen thuộc.

Với lại, ông chủ bây giờ cũng không phải là ông chủ lúc đầu nữa, vị này là một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, cũng không biết là tử tôn đời thứ bao nhiêu của ông chủ kia.

Diệp Tùy Phong ngồi ở đây, lần đầu cảm nhận được lực lượng Thời Gian, có nhiều thứ không có đổi, nhưng có nhiều thứ sớm đã hóa thành bụi đất, biến mất vô tung vô ảnh.

Không lãng phí thời gian, Diệp Tùy Phong ăn hết hai phần tàu hủ nóng (ăn với nước đường), sau đó nhàn nhã đi dạo cùng với hai người Cốc U Lan.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ náo nhiệt này, bọn hắn đi tới một con đường tương đối rộng lớn.

Người ở đây càng nhiều, nhưng bởi vì thành thị quy hoạch rộng rãi nên lộ ra không quá chật chội.

Nói trở lại, đại lộ này là lúc ấy Diệp Tùy Phong tiện tay vẽ ra bản thiết kế, chỉ vì thỏa mãn thú vui của mình.

Hai bên đường, là tương đối lớn mặt tiền cửa hàng một chút, bồi bất phàm.

Diệp Tùy Phong dạo bước về phía trước, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Đó là một đạo nhân gầy còm cầm cờ bát tự, ngồi chồm hổm ở một góc ít người, bên cạnh có dựng một chiêu bài đơn sơ.

- Đoán chữ đoán mệnh.

Hắn chính là hậu nhân của Thiên Cơ lão nhân mà Diệp Tùy Phong đã từng gặp khi đi tìm kiếm tháp Khởi Nguyên ở hòn đảo hải ngoại.

Lúc trước, Diệp Tùy Phong không muốn hậu nhân của Thiên Cơ lão nhân lưu lạc sống tạm, cho nên đã mang hắn về thành Vân Tiêu, không ngờ rằng tên này lại vẫn làm nghề cũ, tiếp tục đi lừa đảo?

Ngay khi hắn cảm thấy có chút thất vọng thì hai tiểu thí hài năm sáu tuổi bỗng nhiên từ trong lầu các bên cạnh chạy ra, đi tới bên cạnh lão đạo.

- Thái gia gia, mặt trời bên ngoài rất lớn, cẩn thận bị say nắng.

Tiểu thí hài giơ lên một cái ô lớn, cẩn thận đứng ở bên cạnh lão đạo, giúp hắn che ánh nắng nóng bức trên đỉnh đầu.

- Nha! Thật ngoan!

- Tới đây, để Thái gia gia chơi cùng nào.

Lão đạo tràn đầy vui vẻ chơi đùa với hai tiểu thí hài.

Diệp Tùy Phong nhìn bộ dáng bọn hắn vui vẻ ầm ĩ, hắn nở một nụ cười, cũng coi như là làm chút chuyện chính đáng.

Quay đầu nhìn về phía lầu các bên cạnh, ba chữ to Vấn Thiên Lâu, huyền ảo phi phàm.

Nhân mạch kiếp này của Thiên Cơ lão thuận lợi lưu truyền tới nay.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right