Chương 661: Phàm Vực
Tiểu Hắc cười hắc hắc nói:
- Đó không phải là bởi vì ta quá nhớ ngài, cho nên mới tìm cách để ký thác một chút tưởng niệm của ta đối với ngài à?
- Tưởng niệm?
Diệp Tùy Phong trừng tròng mắt:
- Mười ngàn năm không gặp, gặp Lão Tử lập tức bỏ chạy, ngươi gọi đó là tưởng niệm à?
Tiểu Hắc kiên trì, suy nghĩ trong chốc lát lí do thoái thác cho mình, nhưng hình như phát phát hiện mình không thể tìm được lý do gì hớp lý nên dứt khoát hai tay chà sát vào nhau, bắt đầu cầu xin.
- Cũng không có gì mà?
- Biểu hiện của ta cũng không thể đại biểu tình cảm trong lòng ta.
- Chẳng lẽ ta nhất định phải ôm ngươi khóc gọi cha, ngươi ôm ta khóc gọi con thì mới gọi là tưởng niệm à?
Diệp Tùy Phong nhìn bộ dáng muốn ăn đòn của hắn, khóe mắt của hắn của điên cuồng run rẩy.
Sớm biết hôm nay, lúc trước hắn cho dù liều mạng cũng phải cứu sống Lão Quy, như thế sẽ không lưu lại nghịch tử cả ngày chọc tức hắn này.
Sau khi trải qua một trận “gặp gỡ” hài hòa ấm áp, hai người cuối cùng vẫn khôi phục dáng vẻ bình thường.
Được Tiểu Hắc nhiệt tình dẫn đường, Diệp Tùy Phong lần đầu chính thức gặp mặt con dâu của mình.
Tiểu Bạch thì nhu thuận hơn nhiều, nàng vốn là lớn lên trong Kính Hồ, bây giờ nhìn thấy Diệp Tùy Phong lại biến thành tiểu nha đầu trước kia, ở bên cạnh Diệp Tùy Phong líu ríu nói không ngừng.
Từ khi bọn hắn kết hôn, đến khi sinh hạ Thiên Đạo, hóa thành sinh linh thuần túy, lại tiến vào Hỗn Độn, tìm kiếm điểm cực kỳ mấu chốt để kết nối ba giới, đều nói toàn bộ với Diệp Tùy Phong.
Cuối cùng, bọn hắn đi tới trước vỏ trứng tiểu thế giới màu vàng kia.
- Đây chính là điểm kết nối ba giới các ngươi tìm được à?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Hắn có thể nhìn ra, tiểu thế giới trước mắt này đúng là cực kỳ bất phàm, cấu tạo rất tinh tế, thậm chí càng vượt qua quy tắc của Cửu Thiên Thập Địa.
- Không sai.
Tiểu Bạch cười nói:
- Chúng ta vì nó đã chạy đi rất xa, góp nhặt rất nhiều loại vật chất Hỗn Độn khác nhau, cuối cùng mới chế tạo thành.
Lúc này, Tiểu Hắc cũng nói:
- Đây là đồ tốt.
- Chỗ thần kỳ của nó, phải đợi đi vào mới có thể cảm nhận được.
Diệp Tùy Phong nhíu mày.
- Vậy thì đi xem thử một chút.
Sau đó, đám người xuyên qua bình chướng thế giới thật dày của vỏ trứng, đi vào trong một thế giới màu xanh lục.
Núi, là núi bình thường.
Nước, là nước bình thường.
Dưới chân là bãi cỏ bình thường, một hương thơm bùn đất nhàn nhạt đập vào mặt.
Mọi thứ đều rất bình thường.
Nhưng khác biệt duy nhất chính là khi cơn gió nhẹ phật đến, không ngờ Diệp Tùy Phong lại cảm nhận được một chút lãnh ý.
- Ta nghĩ, chắc là các ngươi đã phát hiện.
Tiểu Hắc nhặt lên một khối đá trên đất, ra sức ném nó về phía dòng sông nhỏ trước mặt, nhưng lại không thể trực tiếp ném vào, mà nện trên đồng cỏ, nhiễm lấy bùn đất, nhanh như chớp tiến vào trong nước.
- Thế giới này không có Siêu Phàm, chỉ có bình thường.
- Chúng ta có thể quơ cái cuốc trồng trọt, có thể nằm dưới mặt trời, phơi mình thành màu đen.
- Cũng có thể tự tay chế tạo công cụ, xây dựng trụ sở của mình từng chút một.
- Không có bất kỳ người nào tới quấy rầy, cũng sẽ không có lực lượng hủy thiên diệt địa.
- Chỉ có sinh linh tất cả tự do.
Tiểu Hắc hít một ngụm lớn không khí tươi mát, cười nói:
- Ta và Tiểu Bạch tìm kiếm đầu mối then chốt, thật ra cũng là vườn hoa tự do mà chúng ta vẫn luôn kỳ vọng có được.
- Ta gọi nó là… Phàm Vực.
Diệp Tùy Phong cất bước tiến lên.
Nói xong, hắn đi đến dưới một gốc cây mận hoang dại, hái một quả bỏ vào trong miệng, vị chua làm trong miệng hắn lập tức chảy ra rất nhiều nước bọt, cổ cũng run rẩy theo bản năng.
Đây là cảm giác mà bao lâu rồi hắn chưa trải nghiệm qua?
Mặc dù hắn có thể thu liễm tu vi, để cho mình hóa thân Phàm Nhân, nhưng dù sao cũng không phải Phàm Nhân chân chính, vì nơi hắn ở vẫn là thế giới Tu Luyện.
Mà trong thế giới này, hắn chính là một Phàm Nhân từ đầu đến đuôi, ngoại trừ vĩnh sinh ra thì không có bất kỳ khác biệt nào.
Diệp Tùy Phong ngồi ở dưới gốc cây, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng thỉnh thoảng xuyên qua lá cây chiếu xuống dưới, ánh sáng chói mắt.
Hắn không khỏi nhớ tới một câu nói.
Ta cố gắng kiếm tiền cũng không phải là bởi vì tiền quan trọng đến cỡ nào, mà là ta muốn làm cho tiền trở nên không còn quan trọng nữa.
Chuyện khó khăn nhất trong thế giới tư bản là tự do làm một người nghèo.
Mà chuyện khó khăn nhất trong thế giới Tu Luyện chính là tự do làm một phàm nhân.
Phàm Vực.
Tốt cho một cái…Phàm Vực.
……..
Phàm Vực xuất hiện làm thay đổi cách nhìn của Diệp Tùy Phong đối với Tiểu Hắc.
Tiểu tử này, cuối cùng hắn đã không còn là một đứa bé chỉ biết tinh nghịch và gây sự nữa.
Tiếp đó, Tiểu Hắc lại giới thiệu cho mọi người một chút về những quy tắc khác trong Phàm Vực.
Mặc dù bọn hắn ở đây thân là Phàm Nhân, nhưng đầu mối then chốt của Tam Giới nên bọn hắn hoàn toàn có thể quan sát và ảnh hưởng đến bất kỳ cái gì trong Tam Giới.
Với lại chỉ cần bọn hắn rời khỏi Phàm Vực thì sẽ lần nữa khôi phục lại thực lực ban đầu, không có chút ảnh hưởng nào đối với bản thân.
Thật ra Phàm Vực chính là một Thiên Đường sinh mệnh tự do.
- Dù sao chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta và Tiểu Bạch cũng chuẩn bị chuyển đến đây.
- Nam cày nữ dệt, cùng nhau ngồi ở bờ sông ngắm hoàng hôn, chỉ nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi.
Tiểu Hắc đầy cõi lòng ước mơ nói.
Diệp Tùy Phong không đánh giá gì, mỗi người đều có tính toán đối với tương lai của mình, không có chuyện ai đúng ai sai.
Có thể không ngừng nỗ lực vì mục tiêu của mình, như vậy cả đời đó đã coi như sống không uổng.
- Vậy thì bắt đầu thôi.
Diệp Tùy Phong nói.
Mười mấy năm trước, khi Diệp Tùy Phong nhìn thấy vết kiếm của Diệp Hoàng thì trong lòng của hắn đã không thể tránh khỏi sinh ra lo lắng đối với mấy hậu bối này của mình.
Hắn sợ trong mười ngàn năm mình ngủ say đã xảy ra chuyện không tốt gì.
Nhưng một đường đi vào Thiên giới, sau khi lần lượt gặp lại cố nhân trước kia, Diệp Tùy Phong đã yên tâm.
Những hậu bối ưu tú này của hắn đều làm cực kỳ tốt, cũng chưa từng xuất hiện chuyện gì cần mình phải đi chùi đít cho chúng.
Vô luận thế giới thay đổi như thế nào thì bọn hắn vẫn thủy chung như một, kiên thủ ba đại chuẩn tắc của Diệp gia, ghi khắc lấy giáo huấn của Diệp Tùy Phong đối với bọn hắn.
Bây giờ, bọn hắn đều đã triệt để trưởng thành.
Như vậy, hắn cũng nên bắt đầu vẽ lên chung cuộc sau cùng rồi.
- Ta nghĩ, cũng nên…
Tiểu Hắc vung tay lên một cái, mấy hình tượng rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mọi người.