Chương 622: Có Người Khác Đang Quấy Phá.

person Tác giả: Dương Quý Phi schedule Cập nhật: 24/12/2025 14:01 visibility 4,832 lượt đọc

Chương 622: Có Người Khác Đang Quấy Phá.

- Căn cứ theo điều tra, chúng ta đã loại bỏ khả năng báo thù.

- Thánh Địa canh chừng nghiêm mật, cũng không thể xuất hiện tình huống ngoại địch xâm lấn.

- Hai ngày trước, ta đã bố trí tấm gương dùng để kiểm tra tà uế và quỷ linh, nhưng cũng không có phát hiện manh mối gì.

Bạch Lan Chi nói.

Hồ Sang nhẹ gật đầu:

- Nếu như vậy thì hiềm nghi Mộng Sư đúng thật là lớn nhất.

Mộng Sư là một nghề mới nổi gần đây, rất nhiều người cũng không biết sự tồn tại của bọn hắn, chớ nói chi là làm ra phòng bị.

Với lại những thủ đoạn của bọn hắn còn rất thần bí khó lường, cũng không ai dám nói mình biết được toàn bộ.

- Đúng vậy, trước đó bên thánh địa Bách Linh cũng xảy ra tình huống Mộng Sư xâm lấn.

- Chỉ có điều những Mộng Sư đó tương đối hiền lành nên ta cho phép bọn hắn tồn tại.

Nhạc Tiểu Chiêu cũng lên tiếng nói.

Diệp Tùy Phong yên lặng một lát, lần nữa đưa ánh mắt về phía Phương Tiểu Nhân.

- Thật là ngươi làm à?

Phương Tiểu Nhân lập tức sửng sốt, theo bản năng lui lại hai bước:

- Ngươi… Sao ngươi có thể vu oan cho người trong sạch vậy chứ?

- Ta chỉ là một Địa Tiên nho nhỏ, sao có thể có năng lực lớn như vậy được?

Diệp Tùy Phong nhìn chằm chằm con mắt của nàng, sau đó ồ một tiếng.

- Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi.

Mấy người khác lắc đầu, bọn hắn cũng không cho rằng là Phương Tiểu Nhân làm.

Động cơ và thực lực đều không có.

- Ta lại nghĩ một chút biện pháp, cũng không thể loại trừ thật là một ít quỷ linh đang làm loạn.

- Mặt khác, ta cũng tra một chút ở Mộng Giới, xem thử đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?!

Bạch Lan Chi nói.

Sau đó, đám người rời khỏi hiện trường vụ án.

Nhưng dáng vẻ của Phương Tiểu Nhân lại có vẻ có chút không mấy vui vẻ, mặt ủ mày chau.

Ban đêm, Diệp Tùy Phong lẳng lặng nằm ở trên giường.

Bỗng nhiên, cái bàn, phòng ốc xung quanh hắn lại bắt đầu vặn vẹo, dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Bên trong hư không, vô số bọt khí màu vàng lơ lửng trên bầu trời.

Hắn tiến vào mộng cảnh.

Sau đó, Diệp Tùy Phong vươn người đứng dậy, xuyên qua bọt khí giấc mơ của mình, tìm tới mục tiêu của mình, đâm thẳng đầu vào.

- Thật đáng ghét!

- Không ngờ lại dám hoài nghi ta!

Phương Tiểu Nhân ngồi trên một cành cây, tay cầm một cành hoa hồng xinh đẹp.

Dưới chân nàng đã chất đầy cánh hoa bị tàn phá.

- Ta lại không cừu không oán với bọn hắn, tại sao phải giết bọn hắn chứ?

- Với lại ta rất hiền lành mà, ngươi không thể vì giết người chính là Mộng Sư mà nghi ngờ tất cả Mộng Sư khác cũng xấu xa như vậy được!

- Thật đáng ghét!

Phương Tiểu Nhân thở phì phò, hoa hồng trong tay rất nhanh đã bị nàng chà đạp xong.

Nhưng rất nhanh, nàng lại biến ra một cành hoa khác, chuẩn bị lần nữa phát tiết trong lòng của mình.

Chỉ có điều, sau khi vồ xuống nàng lại phát hiện xúc cảm có chút không thích hợp.

Nàng cúi đầu nhìn thử, hoa hồng lại biến thành một con mèo Felis, đang dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn nàng.

Phương Tiểu Nhân giật nảy mình, vội vàng đem buông nó ra.

- Không nhìn ra, ngươi vẫn rất yêu thương động vật nhỏ.

Âm thanh của Diệp Tùy Phong chầm chậm truyền đến.

………..

Nhìn thấy Diệp Tùy Phong đến, Phương Tiểu Nhân lại càng thêm tức giận.

Ngay cả chào hỏi cũng không thèm, trực tiếp quay lưng sang chỗ khác, ném hắn ra sau ót.

- Sao vậy?

Diệp Tùy Phong cười ha ha, tiện tay biến ra một cái ghế ngồi xuống.

- Không có gì.

- Ngươi đến để giám sát người bị tình nghi giết người à?

- Xin cứ tự nhiên.

- Hàn xá đơn sơ, xin đừng trách.

Phương Tiểu Nhân đưa lưng về phía Diệp Tùy Phong nói.

Diệp Tùy Phong nhịn cười không được.

- Đừng như vậy nữa.

- Ta đến đây để bảo vệ ngươi, lo lắng vật kia tổn thương ngươi.

Phương Tiểu Nhân xoay đầu lại.

- Thật à?

Nhưng lập tức, nàng lại hừ một tiếng, nói lầm bầm:

- Ta mới không tin đâu.

- Miệng của nam nhân toàn dùng để gạt người gạt quỷ.

- Ngươi rõ ràng chính là hoài nghi ta, cho rằng ta giết những người kia.

Diệp Tùy Phong nhún vai.

- Đúng vậy.

- Thật ra nói nói đúng thì chuyện này đúng là do ngươi làm.

Phương Tiểu Nhân nghe thấy câu nói này, trực tiếp từ trên cành cây nhảy xuống, mặt đỏ bừng lên, nổi giận đùng đùng nhìn Diệp Tùy Phong.

- Ngươi ngậm máu phun người!

- Ta không oán không cừu với bọn hắn, ta ngay cả nhận biết cũng không nhận ra, tại sao ta phải giết người?

- Cho tới bây giờ, ta cũng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, ngay cả động vật nhỏ bình thường mà ta cũng không đành lòng tổn thương một chút.

- Tại sao ngươi phải hoài nghi ta, tại sao nhất định cho rằng ta là hung thủ giết người chứ?

Vô tận ủy khuất viết trên mặt của Phương Tiểu Nhân, xem ra đều sắp muốn khóc lên.

Diệp Tùy Phong vội vàng khoát tay:

- Đừng, đừng, đừng, ý của ta không phải như vậy.

- Trên khách quan, người giết người chính là ngươi, nhưng trên chủ quan thì thật ra là một gia hỏa khác.

- Trên người của ngươi có mấy thứ bẩn thỉu.

Phương Tiểu Nhân lập tức ngây ngẩn cả người, nước mắt kém chút chảy ra khỏi hốc mắt cũng ngừng lại.

- Mấy thứ bẩn thỉu gì?

Nàng xóa đi nước mắt của mình.

- Quỷ thôi.

Diệp Tùy Phong nói:

- Trước đó lúc ở Tử Vực, có lẽ có vài con quỷ coi trọng ngươi nên đã đi theo ngươi lẻn vào trong thánh địa.

- Những đệ tử đã chết có lẽ cũng là kiệt tác của nó.

Lúc ở hiện trường phát hiện vụ án, Diệp Tùy Phong cũng không phải là tự dưng hỏi ra câu nói kia.

Tên đệ tử kia kia, có lẽ mấy người Bạch Lan Chi không nhìn ra, nhưng Diệp Tùy Phong có thể nhìn thấy, đúng là lưu lại một sợi lực lượng mộng cảnh nhỏ xíu.

Với lại, trong đó còn có khí tức của Phương Tiểu Nhân.

Nhưng Phương Tiểu Nhân không thể nào làm những chuyện này, như vậy đáp án cũng chỉ có một.

Có người khác đang quấy phá.

Trong lúc hỏi ra câu hỏi kia, Diệp Tùy Phong nhờ vào đó thăm dò vào chỗ sâu trong thần hồn của Phương Tiểu Nhân, quả nhiên hắn đã phát hiện một chút dị thường.

Một đoạn ký ức của nàng bị một luồng lực lượng linh hồn thuần túy che đậy.

Có thể làm được loại chuyện như vậy, trước mắt chỉ có Quỷ Linh mà thôi.

- Ngươi… Ngươi đừng dọa ta nha.

Phương Tiểu Nhân nhìn dáng vẻ của Diệp Tùy Phong không giống như đang nói đùa, lại nhịn không được rùng mình một cái.

- Có hay không, xem chút là sẽ biết ngay.

Nói xong, Diệp Tùy Phong biến ra một chiếc gương, ném cho Phương Tiểu Nhân.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right