Chương 626: Muội Nhất Định Phải Bảo Vệ Cẩn Thận Thế Giới Cha Muội Sáng Tạo Ra.
Xiềng xích màu xám xuyên qua người Đường Uyển Như, lập tức bắt đầu rung động mãnh liệt.
Ngay sau đó, rất nhiều năng lượng linh hồn thuần túy bị rút ra từ trong cơ thể của nàng, cuối cùng hội tụ vào một chỗ, tạo thành một đoàn lực lượng thần hồn tinh thuần.
Ngọn lửa màu xanh lục trong cơ thể nàng cũng bị rút lấy một chút, quanh quẩn ở bên ngoài của thần hồn.
Hỏa diễm rất lạnh, lại có một loại sinh cơ cực kỳ kỳ lạ.
Loại sinh cơ này có thể bù đắp thần hồn bị hao tổn, nếu sử dụng thêm một chút thủ đoạn khác là có thể giúp mấy đệ tử tử vong kia một lần nữa sống lại.
Mà sau khi Đường Uyển Như bị rút lấy hỏa diễm và năng lượng linh hồn, lúc này đã kinh biến đến mức cực kỳ suy yếu, ngay cả thân thể cũng có chút trong suốt.
- Đi đi.
Diệp Tùy Phong thản nhiên nói:
- Không được có lần sau nữa.
Sau một lát, một đạo ánh sáng từ linh hồn của Phương Tiểu Nhân lóe lên mà ra.
- Tốt, ta đã đuổi nàng ta đi.
Diệp Tùy Phong nói.
Tiếng nói vừa ra, Phương Tiểu Nhân chậm rãi mở mắt.
- Thật à?
Bây giờ, nàng vẫn có chút sợ sệt.
- Tự ngươi nhìn là biết ngay.
Diệp Tùy Phong không để ý tới nàng nữa, quay người ngồi lên cái ghế bên cạnh.
Phương Tiểu Nhân cứ thế trong chốc lát, mới chậm rãi cầm lấy tấm gương bị mình vứt bỏ vừa rồi, thận trọng đặt ở trước mặt mình.
Sau khi thấy trên người mình sạch sẽ, nàng mới thở ra một hơi thật dài.
- Thật sự là làm ta sợ muốn chết, hu hu…
Nha đầu này thật sự bị dọa sợ quá khóc.
- Vì sao lại có loại quái vật đó chứ?
Phương Tiểu Nhân xoa xoa nước mắt, vẫn như cũ có chút sợ hãi.
- Thế giới này thay đổi rất nhanh.
- Chỉ có không ngừng trưởng thành mới có thể chân chính sinh tồn được, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.
Diệp Tùy Phong chậm rãi nói.
Con mắt Phương Tiểu Nhân đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng kiên định.
- Ta nhất định phải mạnh lên!
- Lần tiếp theo, ta tuyệt đối sẽ không để cho mình lại bất lực như hôm nay nữa!
Sau khi rời khỏi Mộng Giới, Diệp Tùy Phong tìm được Bạch Lan Chi, nói rõ từ đầu đến cuối chuyện này cho nàng.
Bạch Lan Chi cực kỳ kinh ngạc, từ trước tới nay, nàng cũng chưa từng gặp qua Quỷ Linh có thể khôi phục hoàn toàn ký ức.
- Bí cảnh chuẩn bị thế nào rồi?
Diệp Tùy Phong hỏi.
Hắn chuẩn bị mau chóng tăng lên tu vi của mình.
Hắn luôn cảm giác chuyện của Đường Uyển Như là một tiết điểm, đằng sau rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì rất lớn.
Không thể lại quá nhàn nhã nữa, phải tăng tốc độ tu luyện lên một chút.
- Đã bố trí xong, chỉ cần ngài muốn thì có thể vào tu luyện bất cứ lúc nào.
Bạch Lan Chi nói.
Diệp Tùy Phong nhẹ gật đầu.
- Cũng chuẩn bị cho Phương Tiểu Nhân một chỗ đi, có thể trên người nha đầu này có chút huyền bí.
Bạch Lan Chi biểu thị không có vấn đề.
Sau đó, hai người thảo luận những chuyện khác một chút, Diệp Tùy Phong mới chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng trước khi đi, Bạch Lan Chi lại bỗng nhiên gọi hắn lại.
- Diệp chủ, còn có một vấn đề.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nói:
- Chính là liên quan tới chuyện ngài trở về này, có cần ta thông báo bên Thiên giới một chút hay không?
- Theo ta được biết, hơn mười ngàn năm này, bọn hắn vẫn luôn đang tìm kiếm tung tích của ngài.
Diệp Tùy Phong yên lặng một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
- Trước tiên không cần thông báo.
- Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ đi tìm.
……
Trong vùng đất Hắc Ám.
Một dãy núi màu đỏ máu, thẳng tắp như kiếm, xuyên thẳng trời cao.
Một bóng người màu tím đứng trên đỉnh núi, cuồng phong gào thét lại không thể rung chuyển nàng chút nào.
Nếu như Diệp Tùy Phong ở đây thì nhất định sẽ nhận ra, nàng chính là Diệp Hoàng đã mười ngàn năm chưa từng gặp qua.
Nàng bình tĩnh đứng đó, phía trước người nàng lơ lửng một mặt Hư Không Kính Tử.
Bên trong một bóng người, chính là Quỷ Linh được Diệp Tùy Phong thả đi, Đường Uyển Như.
- Thành công.
Diệp Hoàng bỗng nhiên mở miệng nói.
- Đúng vậy.
Phía sau hư không đã nứt ra một đường vết rách, một nữ tử mặc áo bào đỏ phiêu nhiên mà ra.
Chính là Diệp Cầm Dao.
- Suy đoán của muội là chính xác.
- Trong hoàn cảnh thích hợp, linh hồn sẽ tự tiến hành chữa trị bản thân, khi đạt tới trình độ nhất định sẽ có thể khôi phục ký ức, thành Quỷ chân chính.
Diệp Hoàng đưa lưng về phía nàng ấy, khẽ gật đầu một cái.
- Bên muội thì sao?
Diệp Cầm Dao cất bước tiến lên, đứng sóng vai với Diệp Hoàng.
- Vẫn ổn.
Nàng chậm rãi nói:
- Cầu đã xây xong, canh Vô Cấu cũng đã luyện chế ra, sau khi uống canh qua cầu là sẽ có thể tiến hành Luân Hồi chân chính.
Diệp Hoàng thở ra một hơi thật dài.
- Vậy thì bắt đầu thôi.
Diệp Cầm Dao yên lặng một hồi.
- Muội thật muốn làm như thế à?
- Một khi bắt đầu, muội sẽ tuyệt không khả năng quay đầu, muội sẽ vĩnh viễn sống trong bóng tối.
Diệp Hoàng lắc đầu.
- Muội nhất định phải bảo vệ cẩn thận thế giới cha muội sáng tạo ra.
- Đây là chuyện ta đã hứa với cha.
Diệp Cầm Dao quay đầu.
- Vậy nếu như thúc ấy trở về, muội còn kiên trì làm chuyện này không?
Diệp Hoàng sững sờ, chợt nhoẻn miệng cười.
- Đương nhiên.
- Cha chắc chắn cũng sẽ hiểu cho muội, vì chuyện này cũng là chuyện muội muốn làm.
- Giống như tỷ và Hiểu Hiểu chọn vậy.
Nói xong, Diệp Hoàng cũng xoay đầu lại:
- Bây giờ Hiểu Hiểu thế nào rồi?
- Luân Hồi, có thuận lợi không?
Diệp Cầm Dao nhẹ gật đầu.
- Rất thuận lợi.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía một nơi xa xôi nào đó, khóe miệng không tự chủ hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
- Ta vẫn luôn đang nhìn.
………
Phía sau ngọn núi của thánh địa Ngọc Lan.
Mấy người Diệp Tùy Phong và Bạch Lan Chi đứng trong hư không, nhìn một mảnh hàn đàm u tĩnh phía dưới.
Ngẫu nhiên có mấy bóng người ra vào trong hàn đàm, kích thích từng vòng từng vòng gợn sóng.
- Nơi này chính là lối vào bí cảnh Tứ Quý.
Bạch Lan Chi giới thiệu nói:
- Ta tham chiếu theo bí cảnh Ngũ Hành lúc trước của thành Vân Tiêu, cải tạo và dung hợp tạo thành nó.
- Bốn mùa lần lượt thuộc về bốn phương, tự thành âm dương, lại tạo thành một chỉnh thể có thể tiến hành tuần hoàn.
- Nếu như vậy, bí cảnh trên cơ bản sẽ không cần bên ngoài can thiệp, có thể tự điều tiết, đồng thời tăng trưởng theo thời gian, hoàn cảnh tu luyện trong này sẽ càng ngày càng tốt.
Diệp Tùy Phong ừ một tiếng.