Chương 630: Thông Thiên Môn.
Mắt thấy chiến đấu nơi này, lại càng hấp dẫn nhiều người chú ý hơn, Diệp Tùy Phong thuấn di xuống dưới, bắt lấy Niên trưởng lão mới vừa bò ra tới từ dưới nền đất, sau đó trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Sau một khắc, bọn hắn bị chặn ở bên ngoài thánh địa Ngọc Lan ngàn dặm.
- Ta không có ác ý đối với các ngươi.
- Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tùy Phong trầm giọng hỏi.
Dưới áp bách cường đại của Diệp Tùy Phong, cuối cùng, Niên trưởng lão chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
- Ba năm trước, Tử Vực bạo động, Thánh Chủ đại nhân tiến đến bình loạn…
Theo Niên trưởng lão kể lại, Diệp Tùy Phong cũng hiểu rõ chuyện này từ đầu đến cuối.
Ba năm trước, ngay khi Diệp Tùy Phong và Phương Tiểu Nhân tiến vào bí cảnh bế quan tu luyện, trung tâm Tử Vực truyền đến tin tức bạo động.
Đó là một cỗ tà khí đáng sợ trước nay chưa có, vết kiếm từ nơi sâu bộc phát ra, quét sạch toàn bộ Tử Vực.
Sau đó, lượng lớn cường đại quỷ linh với tà uế, núi kêu biển gầm, đánh thẳng vào sinh linh giữa màn chắn giữa Tử Vực và giới Thái Ly.
Với lại có một bộ phận quỷ linh, lại có linh trí.
Mấy ngày qua, màn chắn Tử Vực trực tiếp bị xông phá, tà khí âm lãnh bắt đầu xâm nhiễm mặt đất giới Thái Ly.
Mọi việc được ba vị Thánh Chủ dẫn đầu, ba đại Thánh Địa liên thủ thành lập một đạo phòng tuyến kiên cố, ngăn cản Tử Vực mở rộng, nhưng theo thời gian trôi qua, số lượng quỷ linh tà uế càng ngày càng nhiều, phòng tuyến sớm muộn đều sẽ sụp đổ.
Cuối cùng, vào một năm trước, Bạch Lan Chi, Hồ Sang, Nhạc Tiểu Chiêu quyết định buông tay đánh cược một lần, tự mình suất lĩnh tinh nhuệ Thánh Địa, đánh vào chỗ sâu nhất Tử Vực.
Bọn hắn muốn giải quyết hết căn nguyên vấn đề.
Đáng tiếc, trọn vẹn qua hơn nửa năm, bọn hắn đều chưa có trở về.
Ngay hai tháng trước, Tử Vực lần nữa bạo động, với lại so với một lần trước càng thêm mãnh liệt, rất nhanh phá hủy phòng tuyến Thánh Địa xây dựng.
Giới Thái Ly hoàn toàn thất thủ.
- Hiện tại, khắp nơi đều có quỷ linh quấy phá, cho nên ta mới có thể cảnh giác đối với các ngươi như thế.
Niên trưởng lão đáp.
Lúc này lão đã nhìn ra, Diệp Tùy Phong với Phương Tiểu Nhân hai người cũng không phải là quỷ linh hoặc tà uế.
Sau khi, Diệp Tùy Phong nghe lão kể xong, chăm chú nhíu mày.
Khó trách Bạch Lan Chi bọn hắn không có để lại tin tức gì, thì ra là xảy ra chuyện.
Vì sao Tử Vực lại bạo động khó hiểu chứ?
Chẳng lẽ là kế hoạch của nhóm Diệp Hoàng, đến lúc kết thúc kế hoạch?
Diệp Tùy Phong suy nghĩ.
- Khụ khụ, vị này… Đạo hữu.
Niên trưởng lão thấy Diệp Tùy Phong im lặng không nói, lần nữa nói:
- Giới Thái Ly trên cơ bản đã luân hãm, vì cứu vớt vạn linh, Thiên giới mở ra mấy lối ra, có thể đi đến thế giới khác.
- Nếu như không có chuyện gì, ta khuyên các ngươi vẫn nên sớm một chút rời đi.
- Phía sau Tử Vực có bóng dáng Tà Hoàng, tuyệt không phải là người mà chúng ta có thể đối đầu.
Diệp Tùy Phong không nói gì, sau khi hắn im lặng một hồi, phất tay thả Niên trưởng lão trở về.
- Đại ca, chúng ta nên làm cái gì?
Sắc mặt của Phương Tiểu Nhân có chút kinh hoảng, dù sao, ngay cả nhóm Thánh Chủ hiện tại đều sống chết không rõ.
Diệp Tùy Phong ngẩng đầu, nhìn chung quanh tựa như thế giới Địa Ngục, cuối cùng hắn thở dài.
- Đi thôi.
- Đi thế giới Vân Tiêu.
………
Giới Thái Ly.
Mặt trời trên không, lại không có chút nhiệt độ nào, trắng bạch, chỉ có thể khiến người ta cảm thấy từng tia từng tia lạnh lẽo.
Vào một năm trước, thế giới vẫn không phải như vậy.
Nhưng sau khi đại quân sinh linh Tử Vực phá vỡ phòng tuyến, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, giới Thái Ly đã hoàn toàn thất thủ.
Âm phong (gió lạnh chứa tà khí) tàn phá bừa bãi, tà khí sinh sôi, cỏ cây khô héo, khắp nơi đều là cảnh tượng điêu linh thê thảm.
Phía trên một mảnh bình nguyên rộng lớn, tọa lạc một tòa thành trì khổng lồ, cổng thành bốn phương mở ra, vô số sinh linh từ ngoài thành tuôn đi vào.
Mà ở trung tâm thành trì, có một tòa Thiên Môn khổng lồ, yên tĩnh đứng yên ở trong hư không.
Trên Thiên Môn bắn ra tia sáng lóng lánh bốn phía, không chỉ có xua tán đi âm phong tà khí bốn phía thành trì, còn tản ra lực lượng không gian cuồn cuộn.
- Chính là nơi này.
Trên gò núi ở, Diệp Tùy Phong với Phương Tiểu Nhân hai người đứng chung một chỗ, nhìn Thiên Môn to lớn ở phương xa.
Sau khi hắn nói chuyện với Niên trưởng lão, quyết định rời đi giới Thái Ly, trước tiên quay về quê hương của mình, Vân Tiêu.
Nguyên nhân thứ nhất, thế giới Vân Tiêu nhất định có thể gặp được càng nhiều người quen.
Thứ hai, hắn thuận tiện cũng muốn nhìn một chút, hiện tại giới Vân Tiêu đến cùng phát triển thành hình dáng ra sao.
Thánh địa Ngọc Lan bên kia cũng có một cánh cổng Thiên Môn, nhưng theo Diệp Tùy Phong phán đoán, lại phát hiện đó là hướng đi giới Thái Khôn.
Thế là hắn mang theo Phương Tiểu Nhân cùng một chỗ, bắt đầu tìm kiếm cảnh cổng Thiên Môn khác.
Cuối cùng, sau khi hai người trải qua mười triệu dặm lặn lội đường xa, cũng tìm được.
- Đại thúc, chúng ta vì sao nhất định phải đi thế giới Vân Tiêu chứ?
- Chẳng lẽ… Gia tộc của ngươi ở nơi đó?
Phương Tiểu Nhân nghi hoặc hỏi.
Diệp Tùy Phong cười cười.
- Không sai bao nhiêu đâu.
- Ta có rất nhiều bằng hữu đều ở bên kia, đều chưa từng gặp lại một đoạn thời gian rất lâu.
- Lần này, vừa vặn có thể từ từ ôn chuyện.
Phương Tiểu Nhân giật mình, đồng thời không nhịn được cảm khái, bằng hữu của Diệp Tùy Phong thật nhiều, thậm chí ngay cả thế giới khác đều có người quen biết.
- Đi thôi.
Sau một lát, hai người tới cổng thành.
Nơi này người đi qua đông nghìn nghịt, chen chút chung một chỗ, nhưng cũng không có bầu không khí náo nhiệt.
Mỗi người từng người đều lộ vẻ mệt mỏi không chịu nổi, trong mắt tràn đầy biểu cảm rời đi quê hương đau thương, còn có sự sợ hãi sắp đối mặt với thế giới không biết gì.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, các sinh linh giới Thái Ly, vô luận thân phận địa vị trước đó như thế nào, lúc này đều đã biến thành dân chạy nạn rời đi quê hương.
- Nhân tộc đi bên trái, Yêu Linh tộc bên phải!
- Phàm nhân đi ở giữa, tu sĩ đến trung tầng, Địa Tiên trở lên đi thượng tầng…
Mấy chục người mặc đạo bào màu xám nhạt, tu sĩ yếu nhất đều là cảnh giới Tiên Tôn, cảnh giới Tiên Đế càng là chỗ nào cũng có, bọn hắn phụ trách giữ gìn trật tự cổng thành.