Chương 184: Chấm dứt (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,199 lượt đọc

Chương 184: Chấm dứt (1)

Tiếp đó, chính là vật có giá trị nhất lần này kiếm được.

Lôi Lâm nhìn mấy vật trước mặt, lâm vào trầm ngâm.

Ở trước mặt hắn là mấy vật đã hỏng, một thanh dao găm đã gãy một nửa, một bàn tay màu bạc không trọn vẹn, và một nửa xiềng xích màu bạc, bên trên còn có tia điện thỉnh thoảng chớp động.

Ba học đồ chết trong tay Lôi Lâm đều là phù thủy hạt giống trong học viện đối phương, sao trên người có thể không có vật phẩm ma hóa?

Nhưng rất đáng tiếc, một nửa dao găm trên người nữ học đồ tóc vàng mà hắn lấy được kia giống như chỉ có thể dùng để triệu hoán khí tức chốn thâm uyên, Lôi Lâm không tìm được những cách dùng khác.

Về phần ngân trảo Tác Luân, hoàn toàn chính là trạng thái cái biến, rõ ràng đã hoàn toàn hòa tan vật phẩm ma hóa vào trong lòng bàn tay của mình.

Cuối cùng Lôi Lâm chỉ có thể chặt cả bàn tay của hắn xuống, về sau sẽ thử tách rời vật phẩm ma hóa ở bên trong.

Vẫn còn vật phẩm ma hóa trên người Thác Lôi Tác Tư, lúc trước đã bị hắn tự bạo rồi, đây cũng là nguyên nhân cuối cùng hắn có thể phát ra công kích cao tới 16 độ.

Nghiên cứu vật phẩm ma hóa là một chuyện rất nguy hiểm, trước khi không có càng nhiều tư liệu hơn nữa, Lôi Lâm cũng không dám mạo muội sử dụng những vật này.

Hơn nữa, trên mấy vật phẩm ma hóa ở đây, nói không chừng vẫn còn thủ đoạn địch nhân lưu lại, Lôi Lâm cảm giác mình cần phải cẩn thận kiểm tra một phen.

Nếu như phát hiện ra vấn đề, cho dù Lôi Lâm không muốn, cũng chỉ có thể hoàn toàn vứt bỏ vài món vật phẩm ma hóa không trọn vẹn trong bí cảnh này.

Dù sao, hắn cũng không muốn bị Phù Thủy chính thức phe đối phương nhìn chằm chằm vào.

“Kỳ thật, hiện trường còn có một vật phẩm ma hóa, lấy đi hoàn toàn không phiền toái gì! Đó chính là lục sắc đằng mạn huy chương trên người Gia Môn!”

Vật phẩm ma hóa này khi Lôi Lâm ngồi khinh khí cầu tới đại lục này học đã thấy Gia Môn dùng qua, lúc đó có thể tại chỗ chế ngự Khắc Lôi Uy Nhĩ, để lại ấn tượng khắc sâu cho Lôi Lâm.

Nhưng huy chương này là đạo sư Đa La Đặc của Gia Môn ban cho hắn đấy.

Mà Đa La Đặc là đạo sư chính thức ở học viện Hắc Cốt Lâm, Lôi Lâm cường đoạt vật phẩm ma hóa của địch nhân, chỉ cần một mực trốn ở trong học viện, cũng chưa chắc chắn đã xảy ra việc, nhưng nếu như đoạt của Gia Môn thì Lôi Lâm cũng không cần tiếp tục ở lại Hắc Cốt Lâm nữa.

Trong lúc học viện nguy cấp vẫn không quên hại đồng học, một khi chuyện này bị truyền ra thì Lôi Lâm ở phù thủy giới cũng thành chuột chạy qua đường.

Hắn còn không đến mức vì một chút lợi ích như vậy mà đánh mất lý trí.

“Vẫn còn cái này!”

Lôi Lâm khẽ lật tay, hai tấm huy chương khác nhau trực tiếp xuất hiện trong tay.

Đây là huy chương trên người Tác Luân và nữ học đồ tóc vàng, tuy bọn hắn kém hơn học đồ hệ lôi điện kia. Nhưng ít ra cũng giá trị hai ba mươi điểm cống hiến.

“Tạm thời thu lấy trước, chỉ cần về sau có thể tìm tới huy chương khác thì sẽ không cần cái này!”

Hai tấm huy chương này chính là bảo hiểm của Lôi Lâm. Nếu trong quá trình huyết đấu hắn còn có thể thu được huy chương khác. Kiếm đủ năm mươi điểm cống hiến, hắn cũng không sử dụng cái này.

Nhưng nếu như điểm cống hiến chưa đủ, vậy Lôi Lâm cũng hết cách rồi, chỉ có thể giao ra một tấm hoặc là toàn bộ.

Về phần Thác Lôi Tác Tư lúc trước, Lôi Lâm cảm thấy với thực lực của hắn, ở trong học viện khẳng định rất được coi trọng, đạo sư sau lưng tuyệt đối đã bỏ ra tâm huyết thật lớn ở trên người hắn, vẫn là không nên chọc tới thì tốt hơn.

...

Thời gian một ngày rồi hai ngày trôi qua.

Ở nơi hoang dã ngoài bí cảnh, nhìn từ xa tơi chỉ thấy một vầng sáng màu vàng, thỉnh thoảng còn có bão cát thổi bay. Sinh vật quanh đây đều đã tránh đi thật xa, ngay cả chuột đồng và kiến cũng không ngoại lệ.

Ở lối vào bí cảnh, lúc này đang không ngừng co rút lại, giống như vật còn sống vậy.

Ở bên ngoài cửa vào, viện trưởng cùng đạo sư ba học viện nhìn lối vào không ngừng tỏa ra hào quang, trên mặt lộ ra vẻ bất đồng.

Tư Lai nhìn thoáng qua đồng hồ cát màu bạc lơ lửng ở giữa không trung, mặt trên của đồng hồ cát vẫn còn từng hạt cát màu vàng không ngừng rơi xuống, hiện tại chỉ còn lại một lớp mỏng manh.

Tích! ! ! Theo thời gian trôi qua, hạt cát màu vàng cuối cùng rơi xuống.

“Đã đến giờ rồi, tiếp dẫn học sinh của chúng ta đi!“Tư Lai mở miệng, thanh âm trầm thấp.

“Có phải hơi vội không?” Cổ Lỗ đứng bên cười u ám: “Thời gian trôi thêm một phút đồng hồ, học đồ Hắc Cốt Lâm bên trong bí cảnh sẽ bị giết chết nhiều thêm, đầu lâu của bọn hắn sẽ là vinh quang của Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ chúng ta, được ghi ở trên cửa chính…”

“Lúc này nói không chừng bên trong Bí cảnh đã không còn học đồ của Hắc Cốt Lâm nữa, chúng ta đều biết, một khi để học đồ của hai học viện tụ hợp lại cùng nhau, học đồ Hắc Cốt Lâm sẽ hoàn toàn là thịt trên thớt, mặc kệ xâm lược, ngay cả cừu non cũng không bằng…”

Trên mặt nữ nhân tóc vàng đứng bên khác mỉm cười, chỉ là nhìn có vẻ hơi dữ tợn.

“Lệ Cổ Lạp, cô vẫn không bỏ qua được sao?” Rốt cục trên mặt Tư Lai đã có một tia biểu lộ, nhìn có vẻ như—— áy náy?

“Chuyện trước kia, tôi đã sớm quên rồi!” Người phụ nữ tóc vàng tên là Cổ Lạp kia nghiêm mặt, giống như treo một tầng sương lạnh.

“Có điều, chuyện năm đó, cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng một khi muốn phá hủy học viện truyền thừa từ trên tay đạo sư tôi, vậy chính là địch nhân vĩnh viễn của tôi!”

Sắc mặt Tư Lai cũng dần dần nghiêm nghị.

“Ha ha… Ha ha… Ông vẫn kiêu ngạo giống như trước đây, tưởng rằng mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết, tất cả mọi người trên thế giới đều phải chuyển động quanh ông!”

“Nhưng chính là vẻ mặt này, làm cho tôi thấy màu buồn nôn!” Người phụ nữ tóc vàng dường như muốn bắn ra lửa.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right