Chương 186: Phát hiện hung thủ (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,321 lượt đọc

Chương 186: Phát hiện hung thủ (1)

Một ánh huỳnh quang từ huy chương trước ngực Lôi Lâm trực tiếp bắn ra.

Toàn thân Lôi Lâm bị một tầng hào quang bao bọc, trôi nổi ở giữa không trung, bắt đầu không tự chủ được bay lên bầu trời.

Cách ánh sáng đang bao phủ toàn thân, Lôi Lâm còn có thể trông thấy học đồ khác cách đó không xa, đã ở bên trong chùm sáng lơ lửng, giống như những vì sao cũng đang bay lên.

” Tràng cảnh thật là đẹp!”

Lôi Lâm không tự chủ được than thở, duỗi tay ra, một tấm huy chương bị rút ra, “Không có lực lượng tiếp dẫn, xem ra, chỉ có học đồ còn sống mới bị huy chương dẫn dắt! Đã như vầy!”

Lôi Lâm vung tay lên, hai tấm huy chương đại biểu cho học đồ cấp ba trực tiếp bị ném ra bên ngoài chùm sáng.

Hai tấm huy chương này, chính là Ngân Trảo Tác Luân và nữ học đồ tóc vàng lúc trước đấy, Lôi Lâm đã gom góp đã đủ huy chương rồi nên đương nhiên sẽ không giữ lại hai tấm huy chương này.

“Vẫn còn cái này!” Lôi Lâm lại hơi vung tay, nửa khóa sắt mang theo tia lửa điện cũng bị ném ra ngoài.

Trải qua Chip nhiều lần điều tra, trên kiện vật phẩm ma hóa bị hỏng này còn có một sóng tinh thần bí ẩn, dường như có chứa hiệu quả truy tung, nếu Lôi Lâm dám mang nó đi ra ngoài, đạo sư của học viện địch quân sẽ lập tức biết là hắn đã giết Thác Lôi Tác Tư.

Về phần nửa thanh dao găm cùng bàn tay không trọn vẹn lấy được từ tay hai gã học đồ khác thì không có vấn đề gì, bị Lôi Lâm cất vào trong túi sau lưng.

” Thủ tục cuối cùng!”

Lôi Lâm mỉm cười, giải trừ hiệu quả của Nghĩ Hình Thuật.

Cơ bắp trên mặt nhúc nhích một hồi, thân thể cũng đang không ngừng cao lên, rất nhanh, Lôi Lâm đã khôi phục lại tướng mạo trước kia.

“Mình ở trong Bí cảnh đều là dung gương mặt kia để hành động, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy hình dáng thật!”

“Chỉ sợ sau khi đi ra ngoài. Học viện địch quân đều sẽ điên cuồng tìm kiếm học đồ không tồn tại kia?” Lôi Lâm nghĩ đến tràng cảnh về sau, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười.

“Hiện tại, mình chính là Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ. Một học đồ Dược tề sư bình thường!”

Nhìn cửa vào Bí cảnh lập loè hào quang bảy màu, nụ cười trên mặt Lôi Lâm càng thêm rạng rỡ vài phần…

Cảm giác trời đất quay cuồng lại truyền đến, Lôi Lâm cố gắng nhịn xuống mới không nôn ra tại chỗ.

“Cảm giác xuyên bí cảnh này đúng là không dễ chịu!”

“Đi nhanh lên một chút, không nên ngăn cản đường đi!” Tiếng hừ lạnh trực tiếp vang lên bên tai Lôi Lâm.

Lôi Lâm vội cúi đầu, rời khỏi nơi này.

Lúc này, hắn mới có tâm tư liếc nhìn chung quanh.

Ở bên ngoài cửa vào bí cảnh, vẫn giống như lúc trước, đạo sư ba học viện chia làm ba khu vực. Trong đó Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ cùng Bạch Thụ Lâm Thành Bảo khá gần hơn một chút, hơn nữa cùng căm thù đám đạo sư của học viện Hắc Cốt Lâm.

Mà có học đồ lục tục ngo ngoe từ trong Bí cảnh đi ra, trở lại sau lưng đạo sư từng người.

“Người kia là ai?”

Lôi Lâm nhìn thấy phía trước ba vị viện trưởng còn có một người mặc áo bào đen. Không khỏi nổi lên vài tia nghi hoặc.

Xoạt! Đúng lúc này. Người áo đen bị hắn nhìn chăm chú dường như cảm thấy ánh mắt của Lôi Lâm, trực tiếp quay đầu.

Lập tức, Lôi Lâm thấy được một đôi mắt màu xanh lục.

Thế giới chung quanh giống như trong nháy mắt bị ấn tạm dừng, khắp nơi đều là màu xanh lá.

Đạo sư cùng học đồ chung quanh Lôi Lâm dường như đều hóa thành pho tượng ngọc bích, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ người sống.

Lôi Lâm cố gắng mở to miệng, lại phát hiện mình không hét lên được.

“Lôi Lâm!” “Lôi Lâm!” “Lôi Lâm!”

Pho tượng màu xanh biếc chung quanh đột nhiên mở miệng, gọi tên Lôi Lâm.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Lôi Lâm điên cuồng hét lên, nhưng không nói được câu nào.

Bang bang! ! ! Pho tượng màu xanh biếc bắt đầu di động, bột phấn màu xanh lá không ngừng từ trên người rớt xuống. Ánh mắt lại biến thành màu đỏ, giống như dùng hồng bảo thạch khảm nạm vậy.

Vô số lá pho tượng màu xanh trực tiếp xông tới Lôi Lâm, bao phủ hắn vào…

“Ah!” Lôi Lâm đột nhiên tỉnh lại, lớn tiếng thở hổn hển.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Đám học đồ chung quanh vẫn bình thường đấy, nhưng Lôi Lâm cũng không dám nhìn sang phía mấy vị viện trưởng nữa.

“Thả lỏng đi con trai!” Một đôi tay mang theo hương vị dược liệu trực tiếp bao trùm đến trên đầu Lôi Lâm, tản ra bạch quang mịt mờ.

“Quả Pháp Đặc đạo sư!” Lôi Lâm cúi người chào thật sâu, được bạch quang bao trùm, hắn cảm giác đã khá hơn nhiều.

“Là ngài đã cứu em sao?”

“Không phải “Cứu ” chỉ là trợ giúp!” Quả Pháp Đặc mỉm cười, dẫn Lôi Lâm trở lại khu vực học viện của chính mình.

“Quanh các phù thủy chính thức đều bao quanh một tầng từ trường phòng ngự, hơn nữa đại bộ phận là vĩnh hằng hoặc là thuấn phát đấy, mà phù thủy cao cấp hơn, xung quanh cơ thể luôn quanh quẩn một lực trường cường đại, học đồ bình thường muốn đến gần bọn hắn cũng không được!”

Quả Pháp Đặc giải thích cho Lôi Lâm

“Vừa rồi vị Hắc Dạ Hải Đăng đại nhân kia không phải cố ý, chỉ là thoáng nhìn bên này, rất nhiều học đồ đều trực tiếp lâm vào ảo cảnh, nếu như không phải có đạo sư ở nơi này, chỉ sợ phải chết thêm một đống…”

Sắc mặt Quả Pháp Đặc dần dần chuyển thành nghiêm túc: “Lôi Lâm, trước khi trò trở thành Phù Thủy chính thức, nhớ kỹ là phả rời xa bất kỳ phù thủy cao cấp nào! Nếu không, tôi cũng không tưởng tượng nổi kết cục…”

“Em nhớ kỹ rồi!” Lôi Lâm thận trọng, vội gật đầu.

Chỉ là hơi nhìn thoáng qua mà Lôi Lâm suýt nữa mất mạng, khiến hắn nghĩ mà sợ, hơn nữa càng kiên định với quyết tâm về sau sẽ leo lên đến đỉnh càng cao hơn.

“Mình cũng không muốn về sau cũng bởi vì đi ngang qua bị một đại nhân vật nhìn một cái mà mình sụp đổ linh hồn mà chết, thế thì quá biệt khuất rồi!”

Tuy phù thủy cao cấp có thể thu liễm lực trường của bản thân, nhưng vậy thì đại biểu cho yếu thế, Lôi Lâm hoàn toàn không dám tưởng tượng có người sẽ vì hắn mà làm như vậy.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right