Chương 200: Thị trân nhỏ Nguyệt Cầm (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 899 lượt đọc

Chương 200: Thị trân nhỏ Nguyệt Cầm (1)

Trong năm người Lôi Lâm, ngoài Lôi Lâm, nếu so về số liệu thì Ba Tát Vi tuyệt đối là người mạnh nhất.

Khi Chip kiểm tra đo lường số liệu, tinh thần của Ba Tát Vi cao tới 15! Đã đạt đến tiêu chuẩn tấn chức lên phù thủy chính thức.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ cũng che dấu như Lôi Lâm, Ba Tát Vi cũng dùng bí pháp che đậy sóng tinh thần khổng lồ trên người cùng dị trạng từ con mắt, không để bất kỳ kẻ nào phát hiện ra.

Hơn nữa, làm học đồ cấp 3 xuất thân trong một đại gia tộc, vật phẩm ma hóa trên người Ba Tát Vi có sóng năng lượng cũng là mạnh nhất trong số các học đồ đấy, gần bằng với Đọa Tinh Chi Trụy trên cổ Lôi Lâm.

Mặt khác, Lily gia tộc là một trong tam đại gia tộc của học viện, Ba Tát Vi là một vãn bối trong tộc đi ra du lịch, nếu như nói trên người không có bí kỹ bí truyền của gia tộc và các loại át chủ bài khác, Lôi Lâm là người thứ nhất không tin.

Mà ba người Gia Môn, Hạ Á, La Tư đều vừa tấn chức lên học đồ cấp 3 không lâu, vật phẩm ma hóa trên người Gia Môn cùng Hạ Á khẳng định mạnh hơn La Tư một bậc, nhưng La Tư không kiêu ngạo không siểm nịnh, hiển nhiên cũng có lực lượng của chính mình!

“Nếu như không sử dụng át chủ bài thì mình đấu cùng Ba Tát Vi có tỉ lệ thắng bại là năm năm, mà Hạ Á cùng Gia Môn so với chúng ta thì hơi kém hơn chút, La Tư cuối cùng, nhưng cũng không thể xem thường!”

Hai mắt Lôi Lâm sáng lên, nhanh chóng tính toán nếu như tại trong đội ngũ xuất hiện xung đột, hắn cũng có thể đối phó với hậu quả vì thế mà xảy ra.

Hết cách rồi, dù là trong tiểu thuyết ở kiếp trước hay quá trình du kích trong kiếp này, đợi các nhà mạo hiểm tìm được bảo tàng đều sẽ nội chiến một phen, việc này đã trở thành chuyện tất nhiên sẽ xảy ra rồi.

Mà Lôi Lâm tự hỏi, nếu như đám Gia Môn phát hiện thật sự là di tích của Đại phù thủy Thâm Hồng thì hắn tuyệt đối không muốn cùng hưởng đồ vật bên trong cùng bốn người Gia Môn.

Đến lúc đó nói không chừng là hắn gây chuyện đầu tiên.

...

Thị trấn tiểu Nguyệt Cầm là một thị trấn nhỏ nằm ở chân núi thuộc Nguyệt Cầm sơn mạch.

Hôm nay, trên đường lớn cát vàng bay tứ tung, năm kỵ sĩ phong trần mệt mỏi xuất hiện.

“Tốt rồi, chúng ta sẽ từ lối vào gần thị trấn tiểu Nguyệt Cầm để lên núi. Trước đó , chúng ta có thể ở trong lữ điếm trong trấn nhỏ để sắp xếp một chút!”

Gia Môn ghìm chặt tọa kỵ, sau khi xuống ngựa lại lấy ra một phần địa đồ hơi xưa cũ rách nát để xem xét.

Lúc này gương mặt hắn hoàn toàn là tướng mạo khác, dùng thuật dịch dung trong thế tục, khiến Lôi Lâm rất là ngạc nhiên.

“Ở đây đã là phạm vi biên giới, người của Ca Đặc Hiền Giả Phòng Nhỏ xuất hiện cũng không hề quái lạ, chúng ta phải chú ý một chút…”

“Đã biết!” Ba Tát Vi giật giật cổ áo, trên mặt thoáng lộ vẻ không kiên nhẫn.

Năm người dắt ngựa đi tới một khách sạn tên là “Oan hồn không gào khóc”.

Đẩy cửa ra, dường như cả đám đã đi tới một thế giới khác, tiếng chửi bậy, huyên náo, mùi vị hỗn hợp giữ mồ hôi và rượu cồn trực tiếp đập vào mặt.

Gia Môn nhíu mày, sau đó đi tới trước quầy, ném ra một mai kim tệ.

“Cho ta năm phòng yên tĩnh…”

“Xin lỗi, chỗ chúng ta chỉ còn lại ba phòng thôi rồi!” Gia Môn còn chưa nói hết. Đã bị chủ tiệm trên người tản ra vị rượu Rum lười biếng đánh gãy.

“Được rồi! Vậy thì ba phòng, chúng ta bao toàn bộ, lại mang cho ta những món ngon nhất trong tiệm đi!”

Trong thị trấn nhỏ này mà có thể có một khách sạn đã là may mắn rồi, Gia Môn cũng không dây dưa nữa.

Chỉ là khi trả tiền lại thoáng phàn nàn: “Không phải nói nơi quỷ quái này một năm cũng không có mấy người tới sao? Làm sao lại chỉ còn có ba gian phòng hả?”

“Nấc!” Chủ tiệm ợ ra hơi rượu, “Ai biết được? Khắp nơi trong Nguyệt Cầm dãy núi đều là độc khí cùng đầm lầy, thiệt nhiều tiểu tử tài giỏi đều một đi không trở lại. Ở chỗ này c tối đa cũng chỉ có người đến uống chút rượu mà thôi, nể tình kim tệ. Hôm nay ta đã đụng phải hai đợt khách hàng hào phóng rồi đấy?”

“Hai đợt?” Lôi Lâm tiến lên một bước, “Nói cách khác, trước chúng ta còn có người đến nơi này?”

“Không sai, nhưng lại muốn mướn ta làm hướng dẫn du lịch nữa? Kim tệ ở trên ah! Ai muốn đi chỗ sâu Nguyệt Cầm sơn mạch để chịu chết chứ?”

Lôi Lâm nghe được tin tức này, cùng mấy người Gia Môn liếc nhau một cái, trong lòng đều có chút dự cảm bất hảo.

“Tốt rồi! Ta sẽ để cho tiểu Chỉ Đầu dẫn các vị lên phòng!” Chủ tiệm lấy từ bên hông ra ba chìa khóa dính đầy mỡ rồi hét to: ” Tiểu Chỉ Đầu! Tiểu Chỉ Đầu! Đừng bắt tao phải đợi thêm một giây đồng hồ nữa, nếu không tao sẽ ột da của mày…”

Ầm! ! ! Rất nhanh, một người lùn đội mũ lưỡi trai màu xám chạy đến trước mặt chủ tiệm.

” Lão gia tôn kính, tiểu Chỉ Đầu nghe ngài phân phó…”

Người lùn gọi là tiểu Chỉ Đầu này chỉ cao bằng nữa Lôi Lâm, trên người còn mặc quần áo màu sắc rực rỡ, nhìn có chút buồn cười.

“Dẫn các vị quý khách của chúng ta lên phòng nghỉ ngơi, màyi biết là mấy gian nào đấy!”

Chủ tiệm tùy ý đánh người lùn một cái, hơn nữa ném chìa khóa cho người lùn.

“Các vị khách nhân! Xin mời đi theo tiểu Chỉ Đầu! Cẩn thận bậc thang!”

Tiểu Chỉ Đầu sờ sờ cái mũ của mình, đi ở phía trước dẫn đường.

Mấy người Lôi Lâm đi theo phía sau.

Hạ Á cởi áo choàng, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ và thân hình mỹ lệ, lập tức thu hút đám hán tử đang uống rượu dưới tầng một lên tiếng huýt sáo.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right